Editor: LunaYang97
Sáng sớm, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đã cùng nhau thức dậy, buổi sáng Tạ Nghiên muốn đến studio, cuối năm cần anh đến giải quyết một số việc.1
Ngày hôm qua Tạ Nghiên muốn ăn bánh bao, khi xuống lầu liền thấy trong bếp bốc khói. Tạ Nghiên hung hăng hít vài hơi, nhưng thay vì mùi hương mà anh tưởng tượng, ngược lại lại là mùi ớt.
Hơn nữa mùi ớt còn rất nồng, Tạ Nghiên hắt xì vài cái.
“Bị cảm?” Hoắc Duyên Niên nghe thấy tiếng, từ trong phòng đi ra, hít vào mũi có chút khó chịu.
"Canh của dì nấu còn bỏ ớt? Em nhớ dì ấy không phải người miền nam sao?" Tạ Nghiên xoa xoa mũi, xuống lầu rút một ít khăn giấy đưa cho Hoắc Duyên Niên.
Vào bếp nhìn, hóa ra là đang băm ớt, chả trách mùi ớt hăng đến thế.
Chị đầu bếp giải thích là tương ớt đã dùng hết nên định làm một ít để nấu ăn cho tiện, vốn dĩ ớt cay buổi chiều mới chuyển tới, lúc đó không có người nên không tiện làm. Ai biết sáng sớm đã chuyển tới rồi, mẻ ớt ngon quá nên làm tương ớt luôn.
Tạ Nghiên gật đầu, chỉ cần không cho anh ăn canh ớt hiểm, thì cái gì cũng được.
Hoắc Duyên Niên kêu người mở cửa sổ để mùi vị tản ra, bưng cơm sáng lên lầu ăn cùng Tạ Nghiên.
Ăn sáng xong hai người cùng nhau ra cửa, trước tiên đưa Hoắc Duyên Niên đến Hoắc thị, Tạ Nghiên đến studio. Lúc đến nơi vẫn chưa đến giờ, Tạ Nghiên đến thì Tô Nhật An đã ở sẵn đang phác họa.
"Ăn sáng chưa? Thử tài nghệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-trong-van-cau-huyet-ket-hon/1854664/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.