Editor: LunaYang97
Tạ Nghiên cảm thấy bản thân cũng giống như con tôm, nhưng sợ mình không ăn Hoắc Duyên Niên sẽ hiểu lầm là cố ý để lại cho Hàn Mạt Mạt, cho nên mới ăn một hộp tôm hấp.
Một tay bóc vỏ đầy dầu, ăn no quá nên có chút mệt mỏi, cuối cùng Tạ Nghiên cũng cầm một cốc nước mận chua cùng Hàn Mạt Mạt đi đăng ký học đàn.
Khi rời đi, Hàn Mạt Mạt rõ ràng là rất thất vọng, bộ dáng lưu luyến đó nếu ai không biết còn nghĩ rằng Hoắc Duyên Niên mới là chồng của Hàn Mạt Mạt. Ngược lại, Hoắc Duyên Niên rất bình tĩnh, Tạ Nghiên nghĩ đến việc mỗi ngày trong lớp đều phải đợi Hàn Mạt Mạt cùng nhau về ăn cơm tối, có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, cho nên Hoắc Duyên Niên cũng bình tĩnh lại.
Tòa nhà của Hoắc thị nằm ở một vị trí thịnh vượng, xung quanh là dãy nhà cao tầng, một số tòa nhà bắt mắt, nhưng khi xe chạy ra ngoài một đoạn, nhìn lại, tòa nhà tráng lệ cao hàng trăm mét của Hoắc thị vẫn là sự tồn tại bắt mắt nhất.
Hàn Mạt Mạt vừa lên xe đã gửi một tin nhắn, Tạ Nghiên nhìn cảnh vật bên ngoài để làm quen với thành phố.
Đột nhiên, trong chiếc xe yên tĩnh vang lên tiếng nhạc du dương, Tạ Nghiên nghĩ điện thoại mình đổ chuông, động tác cầm điện thoại cứng ngắc, thấy Hàn Mạt Mạt nghe điện thoại, mới nhận ra là nhạc chuông của mình giống hệt Hàn Mạt Mạt.
Đừng nói gì cả, hãy thay đổi nhạc chuông điện thoại trước. Nhạc chuông điện thoại ban đầu của Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-trong-van-cau-huyet-ket-hon/1854606/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.