“Cậu lặp lại lần nữa?” Hai chân Hoắc Duyên Niên bước lên bậc thang khác nhau, đột nhiên dừng lại, trong mắt anh ấp ủ cảm xúc gì đó khiến Tạ Nghiên không hiểu.
Tạ Nghiên hối hận rồi, cậu không nên gọi nhũ danh của Hoắc Duyên Niên cho dù anh có tức giận thế nào đi nữa.
“Làm sao vậy, tôi chỉ gọi tên anh một chút thôi.” Tạ Nghiên biết đạo lý ăn mềm không ăn cứng, lập tức chịu thua, “Chân tôi đau quá, tôi còn sợ độ cao nữa, anh...”
Tạ Nghiên nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, muốn nhìn quả dưa thì bị người ta nói là quyến rũ, còn bị Hoắc Duyên Niên đá. Một mình ngủ cũng không làm được, mùi vị ăn nhờ ở đậu thật sự quá thảm rồi, cứ để mình bị oan ức, trong nháy mắt đỏ mắt cúi đầu.
“Anh thả tôi xuống đi, tôi sai rồi rồi, tôi xin lỗi anh mà.” Tạ Nghiên hít mũi, giọng nói ủy khuất như nhũn ra, lập tức khóc nức nở khiến Hoắc Duyên Niên mềm lòng.
Nói cho cùng cũng do mình cố ý lợi dụng Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên thở dài, bóng mờ trong mắt tản ra.
“Cậu sợ thì nhắm mắt lại, lát nữa sẽ vào phòng.” Hoắc Duyên Niên bước chân nhanh hơn vững vàng ôm Tạ Nghiên, nháy mắt đã đi lên cầu thang xong.
Xem ra Hoắc Duyên Niên ăn mềm không ăn cứng, Tạ Nghiên nhớ kỹ điều này, đành phải tiếp tục ngủ chung giường với Hoắc Duyên Niên.
Trước lạ sau quen, lần này Tạ Nghiên không mất ngủ, chủ yếu là lúc cậu ngủ Hoắc Duyên Niên còn chưa lên giường.
Sáng sớm, chân trời nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-trong-van-cau-huyet-ket-hon/1073119/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.