Dù sao thì hôm nay cũng là hôn lễ của Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh, hơn nữa Khương Tuệ Tĩnh lại còn đang mang thai con cháu nhà họ Phó, nên Khương Tuệ Lương cũng không muốn bắt cô ta lại, dù gì cũng phải tích đức cho con nữa chứ.
Khi này, các quan khách đã được Kim Yết và Hỏa Tú tiễn về hết, trong sảnh lớn này chỉ còn lại Phó gia và Khương gia mà thôi.
Ánh mắt của Khương Đạt Lệnh vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tĩnh, sau đó lại nhìn sang Vũ Oánh, nói:
- Bà nói đi, nghiệt chủng đó là con của ai? Có phải là con của Nhạc Tân không?
Vũ Oánh vẫn im lặng không đáp, Nhạc Tân là người yêu cũ của bà ta, trước kia ai ai cũng biết Vũ Oánh và Khương Đạt Lệnh có tư tình, nhưng vì hai chữ hôn ước và thân phận nên Vũ Thúy Hà đã cam tâm nhẫn nhịn gả cho người mình không yêu như Khương Đạt Lệnh.
Tuy nhiên, vì Vũ Oánh là con của vợ lẽ, từ nhỏ đã được nuôi dạy đủ cách để quyến rũ đàn ông, nên bà ta cũng rất biết cách diễn cho Khương Đạt Lệnh thương mến rồi yêu say đắm. Nhưng nói đi nói lại Vũ Thúy Hà vẫn là vợ hợp pháp của Khương Đạt Lệnh, là con dâu duy nhất được Khương Tùng Kháng công nhận, nên Vũ Oánh lại càng ghen tị hơn. Bày trăm mưu nghìn kế chỉ để có được Khương Đạt Lệnh và hất cẳng Vũ Thúy Hà ra.
Nhưng Vũ Oánh trăm tính nghìn tính lại không tính được chuyện Vũ Thúy Hà lại cho thuốc tránh thai vào thức ăn của Khương Đạt Lệnh, nói sao thì đối với cuộc hôn nhân này Vũ Thúy Hà không mặn nồng lắm… Cơ mà vì danh dự của Vũ gia lẫn Khương gia, bà ấy phải làm đến mức như vậy.
Vũ Oánh nhìn Khương Tuệ Tĩnh sau đó lại cúi đầu, thành thật nói:
- Phải… Tĩnh Tĩnh là con gái của Nhạc Tân… Nhưng không phải vì con đàn bà Vũ Thúy Hà đó quá thâm hiểm sao, nếu như không phải chị ta lén cho thuốc tránh thai thì đứa bé tôi mang đã là con cháu của Khương gia rồi.
Khương Đạt Lệnh sững sờ, Khương Tuệ Tĩnh thì chết trân tại chỗ, riêng Phó gia và Phó Âu Trực thì cũng kinh hãi mà nhìn nhau. Suy cho cùng thì cái thứ họ cưới về lại là một con tu hú chiếm tổ phượng hoàng sao? Rốt cuộc thì hai mẹ con này còn mưu tính bao nhiêu chuyện nữa chứ?
Khương Tuệ Tĩnh giống như không tin vào tai mình, cô ta còn bước đến chỗ mẹ mình rồi lay tay của bà ấy, nói:
- Mẹ… Mẹ nói gì vậy? Con là con của cha mà… Mẹ nói bậy gì vậy!
- Tĩnh Tĩnh, con không phải con của Khương Đạt Lệnh… Chỉ có Vỹ Luân là con ruột của ông ấy thôi. Còn con… Mẹ chỉ lợi dụng con để tranh sủng thôi.
Khương Tuệ Tĩnh cười điên dại, hóa ra những thứ cô ta nỗ lực như thế đều trở thành công cốc… Cái gì mà Đại tiểu thư Khương gia chứ, bây giờ đến huyết thống cũng không có thì làm gì có cửa trở thành Đại tiểu thư Khương gia. Nực cười hơn nữa là… Mẹ lại giấu cô ta lâu như vậy, làm cho cô ta nghĩ rằng bản thân thật sự là con cháu nhà họ Khương… Hiểu rồi, Khương Tuệ Tĩnh cuối cùng cũng hiểu tại sao Khương Tùng Kháng lại ghét cô ta như vậy rồi.
Trước kia cô ta còn cho rằng ông nội quá thiên vị, chỉ yêu chiều Khương Tuệ Lương, lại đảm nhận nuôi dưỡng Khương Vỹ Luân, còn đối với Khương Tuệ Tĩnh thì lại chẳng ngó ngàng tới… Bây giờ vỡ lẽ ra thì cô ta mới biết… Thì ra ông ấy đã sớm biết Khương Tuệ Tĩnh không phải cháu của mình, mà đã không phải thì tại sao lại cần yêu thương? Haha… Cuối cùng Khương Tuệ Tĩnh cũng hiểu rồi!
Nhìn Khương Tuệ Tĩnh như vậy thì Khương Tuệ Lương cũng chỉ nhàn nhạt lắc đầu, nếu như cô ta không ham mê những thứ phù phiếm kia thì kết cục cũng đâu có thảm đến mức này. Ngay cả chuyện Khương Tuệ Tĩnh không phải con gái ruột của Khương Đạt Lệnh cũng chỉ là vở kịch do cô dựng lên thôi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn đánh vào tâm lý của Vũ Oánh, chứ đoạn video kia thật sự là cô nhờ Thủy Nhai và Mộc Tinh dàn dựng mà.
Tạ Triết lúc này liền nắm lấy tay cô, nói:
- Em thấy thế nào?
Một câu hỏi của Tạ Triết làm cho Khương gia phải nhìn lại, đặc biệt là Khương Đạt Lệnh… Hóa ra bao nhiêu năm nay ông ta luôn cảm thấy có lỗi với con người khác, nuôi dưỡng, cung phụng, chiều chuộng con của thằng đàn ông khác mà chính ông ta cũng không biết. Hơn nữa… Hơn nữa ông ta lại tự tay đẩy con gái ruột thịt của mình vào tay của hai mẹ con độc ác đó… Ấy vậy mà ông ấy cứ nghĩ rằng Khương Tuệ Lương từ nhỏ mất mẹ nên bây giờ tính tình ngang bướng, khó hầu… Nhưng nếu như Khương Tuệ Lương không ngang bướng thì chắc cô đã sớm chết ở trong tay của Vũ Oánh và Khương Tuệ Tĩnh rồi…
Ông ta chung quy vẫn là có lỗi với hai mẹ con cô.
- Lương Lương…
Khương Tuệ Lương nhìn sang ông ấy, tuy rằng cô thấy được ánh mắt hối lỗi của ông ấy… Nhưng tổn thương nhiều năm như vậy, cô còn từng chết một lần… Thử hỏi cô sẽ rộng lượng mà tha thứ được sao?
Không đời nào!
- Em không biết, tùy ý anh.
Tạ Triết nghe vậy cũng mỉm cười, sau đó còn hạ lệnh cho Hỏa Tú và Kim Yết đưa Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh đi.
Nói chung bây giờ việc nhà họ Khương anh sẽ xử lý, nhưng còn chuyện nhà họ Phó thì anh không muốn động đến. Trước khi cùng vợ về nhà thì Tạ Triết đã đem một tờ giấy xét nghiệm tặng cho Phó Âu Trực, nói:
- Chúc mừng cậu, sắp tới cậu sẽ biến thành một Khương Đạt Lệnh thứ hai.
Dừng một chút, Tạ Triết lại cười nói:
- Cũng cảm ơn cậu, vì nhờ có đôi tra nam tiện nữ như hai người mà tôi mới có thể cùng Lương Lương ở bên nhau. Thật lòng cảm ơn hai người rất nhiều!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]