Cũng không biết Tạ Triết và Khương Tuệ Lương đã trải qua bao nhiêu thời gian quấn lấy nhau nữa. Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ chính chủ như cô cũng không biết anh đã ra bao nhiêu lần, còn cô thì ngất đi bao nhiêu lần cô cũng không biết nữa rồi... Cô thật sự sắp bị anh làm chết rồi. 
Khương Tuệ Lương chỉ biết rằng, bây giờ Mặt Trời cũng sắp lên rồi, nhưng cô vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại của Tạ Triết. Anh vẫn rất nhiệt huyết mà đưa đẩy bên trong cô, bây giờ cô thật sự muốn bay đến bóp cổ Khương Tuệ Tĩnh quá đi mất, rốt cuộc thì cô ta đã cho Tạ Triết uống thuốc gì mà anh sung mãn dữ vậy. 
Bây giờ nhìn cô mà xem đi, chỉ biết nằm yên đó cho anh đưa đẩy, đến rên cũng không còn chút sức lực nào, cổ họng vì rên rỉ cả đêm mà cũng khô luôn rồi, tay thì đau nhức, chân thì tê đến mức không khép lại được, eo cũng bị anh nắm đến mức khó khăn mà lật người... Nhìn cô mà xem, có khác gì người thực vực đâu chứ? 
Cơ mà... Tạ Triết vẫn còn rất nhiệt huyết, suốt một đêm mà không biết mệt mỏi là gì, không những thế mà bây giờ sáng ra anh còn hung hăng xiên xỏ hơn. Còn không biết xấu hổ mà nhìn cô, lúc anh thấy cô tỉnh giấc còn hôn lên môi cô một cái, nói: 
- Bà xã, buổi sáng vui vẻ. 
Rồi là tới khúc vui chưa? Chứ cô mệt đến mức không thèm rên nữa rồi... Đưa mắt nhìn anh, sau đó lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-noi-chuyen-yeu-duong/3402485/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.