Rời khỏi phòng và bước xuống nhà thì cô đã thấy Tạ Triết đang ngồi đọc báo ở phòng khách, nhưng bây giờ cô quá đói để nghĩ đến anh, trước mắt Khương Tuệ Lương phải tìm cái đó lấp đầy cái bụng đói meo của mình đã. Vì thế nên cô không thèm đếm xỉa tới anh mà trực tiếp ngồi vào bàn ăn.
Tạ Triết cũng nhìn thấy, lúc này anh mới đứng dậy mà chuẩn bị bước đến chỗ của cô. Hiển nhiên sau đó là ngồi xuống ngay bên cạnh trong sự hoang mang tột độ của Khương Tuệ Lương.
- Chú cũng ăn sáng sao?
Tạ Triết đặt tờ báo xuống rồi nhìn cô một lượt, đưa tay muốn xoa đầu cô nhưng Khương Tuệ Lương lại nhắm nghiền mắt, cái biểu hiện hết sức bình thường này của cô lại làm cho anh hơi khựng lại và phải suy nghĩ vài chuyện. Bàn tay to lớn của anh cuối cùng vẫn xoa đầu Khương Tuệ Lương một cái, nói:
- Chút nữa tôi đưa em về nhà.
Nghe đến đây đương nhiên cô cũng biết "nhà" trong lời anh nói là Khương gia rồi. Nhưng như vậy không được, nếu cô quay về đó chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao chứ? Cô đâu có ngu mà chui đầu vào rọ!
Đại não bắt đầu hoạt động, rất nhanh thì cô liền cúi gằm mặt xuống, thức ăn mang lên cũng không ăn nữa, hành động của cô làm cho Tạ Triết thấy khó hiểu, nhưng rồi cô lại đứng dậy và rời khỏi bàn ăn, cái biểu hiện bất lực của cô càng làm anh khó hiểu hơn.
Đến đây Tạ Triết cũng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-noi-chuyen-yeu-duong/3402474/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.