Edit: Fuly
Đêm khuya, Nhược Hư điện.
Màn vải đỏ thắm bị gió từ cửa sổ thổi vào đung đưa, trong đại điện tối đên, ngay cả một cây nến cũng không có, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua khung cửa ố vàng mà chiếu vào.
Trong đại điện, trước án kỷ có một người đang đứng, quần áo chỉnh tề, bóng lưng thẳng tắp như một pho tượng.
Cửa điện phát ra một tiếng cọt kẹt, có người đẩy cửa vào, nhưng người trước án kỷ vẫn không động đậy, người tiến vào cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, Cố Tri thở dài, đi về phía trước mấy bước, “Ta biết ngay là ngài đang ở đây.”
Người trước án kỷ vẫn không có động tác gì, qua một hồi lâu, mới khẽ quát “Không biết lớn nhỏ.”
Nhưng trong giọng nói không mang theo sự trách cứ, ngược lại còn hàm ẩn nụ cười.
Cố Tri nghe những lời này, mới khẽ thở ra, đi lên phía trước đứng song song với hắn, khom lưng lấy từ trong giỏ trúc ra mấy cây đèn cầy, ba nén hương, châm lửa rồi cắm vào lư hương trước mặt.
Làm xong mấy chuyện này, hắn mới khẽ nghiêng đầu vỗ bả vai người kia “Hoàng huynh, tỉnh lại.”
Người được gọi là hoàng huynh chậm rãi xoay đầu lại, nhìn gò má của người trẻ tuổi trước mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười: “Con mắt nào nhìn thấy trẫm đang cần an ủi?”
Cố Tri vọi khon lưng, cố giả vờ sợ hãi, “Dạ dạ dạ, Thần Đệ đoán bừa thánh ý, thật sự là tội đáng chết vạn lần, mong hoàng huynh trách phạt.”
Cố Uyên không nhịn được lắc đầu một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky/188521/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.