Chương trước
Chương sau
Triệu Húc trong trí nhớ đang dần đi xa.
Mà Triệu Húc đang nằm bên cạnh nàng đã dần chấp nhận thân phận "đế vương", bắt đầu dùng mắt của đế vương, tâm tư của đế vương, quyết đoán của đế vương để phán đoán một việc.
Thời điểm Vân Trân nói mình không thể hoàn thành lời hứa với Triệu Duẫn, Triệu Duẫn im lặng.
Từ trên người hắn Vân Trân lại thấy được đau thương nào đó.
"Thật ra nương nương không cần cảm thấy tự trách." Rất nhanh, Triệu Duẫn lên tiếng. Khi lần nữa nói chuyện, ánh sáng vốn cất trong đôi mắt đã trở nên ảm đạm, "Thần sớm đã biết sẽ có quyết định, chẳng qua vẫn không cam lòng mà thôi..."
"Cát Vương." Vân Trân nhìn hắn.
Triệu Duẫn lắc đầu, cười tự giễu: "Dù sao ngài ấy hiện giờ đã không còn là Tứ đệ ở Ninh Vương phủ ngày trước. Ngài ấy không thể tiếp tục dùng tình cảm để đưa ra quyết định. Huống chi, trên người thần còn chảy dòng máu của Vương gia. Loạn lạc ở đế lăng, người Vương gia đã chết không ít, nhưng ngần ấy năm, thế lực của Vương gia đã bén rễ sâu ở triều đình, không phải một sớm một chiều là có thể diệt sạch hoàn toàn. Dù cuối cùng bệ hạ có quyết định gì, thần đều sẽ không trách ngài ấy."
Cho dù Triệu Duẫn không thể có con thì thế nào?
Không phải khi Vương Hoàng Hậu còn sống cũng đã nghĩ kế để Triệu Duẫn nhận nuôi một hài tử của Vương gia sao?
Cho dù như vậy không được, thế vẫn còn Triệu Du.
Triệu Du tuy ngốc, nhưng nó vẫn là nam nhân bình thường có nhu cầu. Nó có thể có con nối dõi.
"Vân phi nương nương, làm phiền người rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, thần xin cáo từ trước." Triệu Duẫn chắp tay hành lễ với Vân Trân, sau đó xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn tấm lưng hắn xa dần.
Đột nhiên nàng phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi, mãi mãi không thể trở về quá khứ được.
...
Ba ngày sau, chuyện này có kết quả.
Thỉnh cầu về đất phong của Cát Vương bị bác bỏ.
Triệu Húc hạ chỉ, bảo hắn dẫn người của Cát Vương phủ tới đế lăng. Ở thời đại này, người trông coi đế lăng nếu không có ý chỉ, không được rời khỏi đế lăng, không được về kinh, cũng không được lén lút tiếp xúc với triều thần.
Điều này tương đương với cầm tù Triệu Duẫn ở đế lăng.
Sau khi chuyện của Triệu Duẫn có kết quả, kế tiếp là Triệu Du.
Triệu Du cũng được phong vương, phong hào là "An Lạc", An Lạc Vương.
Từ tên An Lạc Vương mà đoán nghĩa, đó là hi vọng Triệu Du cả đời bình an vui vẻ làm vương gia. Nếu đã phong vương rồi thì nên dọn ra khỏi hoàng cung. Phủ đệ của Triệu Du ở ngoại ô, nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, đồng thời xung quanh cũng ít dân cư, sẽ không bị ai ấy rầy.
Nghe nói Triệu Húc cho ma ma hầu hạ Thấm Chiêu Nghi cùng dọn tới An Lạc Vương phủ, chiếu cố Triệu Du.
Chi phí ăn mặc của Triệu Du đương nhiên Triệu Duẫn không thể sánh bằng.
Trong việc này Triệu Húc tốn không ít tâm tư.
Thời điểm Triệu Du mới dọn đi, Vân Trân cũng từng tới đó. Nhìn Triệu Du ở phủ đệ mới chơi đùa vui vẻ, trong lòng Vân Trân bỗng dâng lên cảm giác không nói nên lời.
Trước mắt, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
...
Sau khi Triệu Du dọn ra khỏi hoàng cung, hậu cung này càng ngày càng quạnh quẽ.
Thỉnh thoảng Vân Trân đi dạo ở Ngự Hoa Viên, cũng sẽ nghe thấy vài lời nghị luận, hoặc là triều thần kiến nghị bệ hạ tuyển tú, lấp đầy hậu cung, hoặc là hôm nay lại có cô nương nhà nào tiến cung thỉnh an Thái Hậu.
Nghe vậy, trái tim Vân Trân dần chết lặng.
Nàng dường như đã nhìn thấy cái ngày kia càng ngày càng gần mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.