Chương trước
Chương sau
Bạch Phi không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng.
Bụng của bà vẫn chưa bắt đầu hiện lên, nhưng mỗi khi đặt tay ở trên, bà đều có thể cảm nhận được sinh mệnh của hài tử.
Triệu Hi nhìn bụng bà ta.
"Chuyện ta bảo ngươi làm, làm đến đâu rồi?" Triệu Hi hỏi.
"Đều theo phân lượng ngươi cho bỏ vào đồ ăn của ông ta. Mỗi lần ông ta tới, ta đều khuyên ông ta muốn một chút. Hiện giờ còn thừa năm lượng."
"Mau đẩy nhanh tốc độ." Triệu Hi nheo mắt, "Ta sắp chờ không nổi nữa rồi."
"Ta biết." Bạch Phi đáp.
Triệu Hi nhìn bà ta một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Sau khi chuyện của ngài hoàn thành, ta có thể đưa hài tử của ta rời đi không?" Đúng lúc này, Bạch Phi đột nhiên gọi Triệu Hi lại. Triệu Hi dừng bước, không quay đầu, nghe Bạch Phi nói, "Năm đó, ân tình nợ Thịnh gia ta đã trả gần hết. Ta chỉ cầu xin các ngài sau khi việc lớn thành công, có thể thả ta đi. Ta bảo đảm ta và hài tử của mình sẽ không xuất hiện trước mặt các ngài nữa. Nó cũng sẽ mãi mãi không biết thân phận của mình. Ta chỉ hi vọng các ngài có thể giữ nó một mạng. Có thể chứ?"
"Dì Bạch." Triệu Hi xoay người, cười như không cười, "Có phải ngươi ở trong cung lâu rồi nên quên thân phận của mình không? Cho dù đứa bé trong bụng ngươi vô tội, nhưng trên người nó cũng chảy huyết mạch của hoàng tộc Triệu thị. Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho nó sao?"
Bả vai Bạch Phi run rẩy: "Nhưng... Nhưng ngài..."
"Ta?" Triệu Hi cười tự giễu, "Ngươi cảm thấy ta bây giờ thế nào? Sống tốt sao? Hay là ngươi muốn hài tử của ngươi cũng giống như ta?"
"Không... Không giống..."
"Giống!" Triệu Hi lắc đầu, "Chỉ cần những người đó còn sống, cố nhân còn sống, bọn họ sẽ không quên đi thù hận. Dì Bạch, ta chỉ là không mong ngươi sau này phải đau khổ."
Nói tới đây, Triệu Hi lại cười cười, "Nếu ngươi tự tin mình có cách giấu giếm tai mắt của những người đó, có cách đưa đứa bé kia trốn ra ngoài, vậy chi bằng thử xem. Dù sao đời người cũng nên làm vài chuyện điên cuồng mới không uổng một kiếp, đúng không?"
Nói xong, Triệu Hi nhấc chân rời khỏi mật thất, để lại Bạch Phi run rẩy xoa bụng, ánh mắt mê mang. Sau đó, mê mang hóa thành kiên định.
Bà bắt buộc phải bảo vệ được con của mình!
...
Vân Trân và Triệu Húc cùng tới tử lao gặp Triệu Ngọc Nhung.
Khi ấy, Triệu Ngọc Nhung vừa uống xong rượu độc hoàng đế phái người đưa tới. Rượu độc kia sẽ không khiến người ta lập tức mất mạng, nó chỉ khiến người ta chịu tra tấn trong thống khổ, dần dần chết đi.
"Nàng vào đi, ta ở ngoài cửa chờ nàng." Ở cửa tử lao, Triệu Húc dừng lại, nói với Vân Trân.
"Vâng." Vân Trân gật đầu. Sau đó, nàng nhận lấy đèn lồng trong tay ngục tốt, đi vào bên trong.
Xung quanh vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo khiến người ta hít thở cũng thấy khó khăn. Cho dù là ban ngày, ánh sáng bên ngoài cũng không thể chiếu vào sưởi ấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.