Chương trước
Chương sau
Triệu Kỳ lại hỏi Triệu Ngọc Nhung thời điểm Vương Tân Vũ rơi xuống giếng, bên cạnh còn ai khác không.
Triệu Ngọc Nhung nói, không có ai.
Nàng ta vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Triệu Kỳ.
Nghe được câu trả lời của nàng ta, Triệu Kỳ dần bình tĩnh lại, sau đó bảo Triệu Ngọc Nhung quên chuyện ngày đó đi. Gã lại an ủi nàng ta, nói chuyện đó không liên quan tới nàng ta, là tự Vương Tân Vũ không cẩn thận rơi xuống giếng, nàng ta đáng đời....
Triệu Ngọc Nhung nức nở vài tiếng.
Triệu Kỳ an ủi nàng ta.
Triệu Ngọc Nhung thấy mục tiêu mình đã đạt được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bên phía Triệu Kỳ sẽ không để lộ tiếng gió.
Bởi vì một khi Triệu Kỳ nói ra, chính gã cũng phải gánh trách nhiệm. Hiện tại những gì gã dựa vào đều xuất phát từ Vương gia. Nếu để người Vương gia phát hiện gã gián tiếp hại chết người Vương gia, cho dù người kia đã bị Vương gia vứt bỏ, nhưng đó cũng là người Vương gia. Một khi để người Vương gia biết, ngày tháng sau này của gã khẳng định sẽ không được yên bình.
Triệu Kỳ là người không muốn chuyện này bại lộ hơn bất cứ ai.
Triệu Kỳ bên này giữ kín như bưng, ngày đó ở hiện trường cũng không còn ai khác.
Triệu Ngọc Nhung cảm thấy mình nên yên tâm.
Chỉ còn ba ngày, kỳ hạn một tháng của hoàng đế sẽ tới. Kỳ hạn một tháng vừa tới, Hình Bộ không thể tìm thêm manh mối, để không bị gánh trách nhiệm, bọn họ khẳng định sẽ nói cái chết của Vương Tân Vũ là sự cố.
Chờ Hình Bộ kết án, dần dần, cái chết của Vương Tân Vũ sẽ không còn ai hỏi đến.
Ba ngày, chỉ có ba ngày...
Chỉ cần trong ba ngày này không ai tìm được thi thể kia.
Từ lúc biết Vương Tân Vũ đào thi thể kia ra, nàng ta vẫn luôn phái người tìm kiếm. Nhưng tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được. Cho dù có người nghe ngóng được gì, muốn tìm, vậy cũng không thể tìm ra trước nàng ta. Huống chi, sao có thể có người đi tìm?
Nhân duyên của Vương Tân Vũ rất kém, lại bị Vương gia ghét bỏ, ngay cả phụ thân nàng ta cũng rất thất vọng về nàng ta.
Cho dù nàng ta chết, có người cảm thấy kỳ quặc, trong lòng tò mò, thì cũng sẽ không đặc biệt đi tìm. Cho dù Hình Bộ điều tra, cũng không có khả năng tra tới thi thể kia.
Đáng lẽ nàng ta nên yên tâm.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Nhung thở phào.
"Đúng vậy, ta hẳn nên yên tâm." Triệu Ngọc Nhung bưng ly trà trước mặt lên, nỉ non.
...
Rất nhanh, kỳ hạn ba ngày đã sắp tới.
Trước khi mặt trời lặn, người Hình Bộ sẽ tiến cung bẩm báo tiến triển vụ án của Vũ vương phi.
Bọn họ không tìm được thêm chứng cứ, cho nên chỉ có thể kết án cái chết của Vũ vương phi là sự cố.
Sau cơm trưa, người trong cung tới nói Hiền Phi nương nương muốn mời Vân phi của Túc Vương phủ vào cung bắt mạch cho mình.
Nghe cung nhân nói xong, Vân Trân và Triệu Húc nhìn nhau.
"Vậy nàng tiến cung đi. Chuyện còn lại, cứ giao cho ta xử lý." Triệu Húc nói với Vân Trân.
Vân Trân gật đầu: "Được. Vậy chàng chờ thiếp về."
"Ừ." Triệu Húc đáp.
Vân Trân đi chuẩn bị một chút, sau đó theo cung nhân kia vào cung. Vừa tiến cung, nàng trực tiếp tới Tái Hiền Cung của Hiền phi.
"Nương nương có chỗ nào không khỏe?" Hành lễ xong, Vân Trân hỏi.
Hiền phi không trả lời, mà phất tay với cung nhân đứng hai bên. Cung nhân hành lễ, lui xuống.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Hiền Phi.
"Ngươi qua đây ngồi trước đi." Hiền Phi vẫy tay với Vân Trân.
Vân Trân hành lễ, ngồi xuống đối diện Hiền Phi.
Chờ nàng ngồi xuống, Hiền Phi lên tiếng: "Hôm nay ta gọi ngươi tới không phải vì cảm thấy không khỏe, mà là có một số việc muốn hỏi ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.