Chương trước
Chương sau
"Chuyện ngươi muốn biết, bên trong đã viết rất rõ." Hữu hộ pháp nói, "Còn về vấn đề giải quyết thế nào, ta tin tự ngươi có quyết đoán. Nếu cần đến chúng ta, ngươi cứ phái người tới trà xá. Mấy ngày tới ta đều ở kinh thành."
"Đa tạ."
...
Hữu hộ pháp đi rồi, Vân Trân ngồi yên trên ghế rất lâu.
Nội dung trong thư thật ra không quá nhiều, nhưng lại có chỗ mấu chốt. Theo khẩu cung người giao dịch, tuy kẻ mua độc chỗ họ tuy đeo mũ có rèm che khuất gương mặt, nhưng nhìn ra được đó là nữ nhân, hơn nữa trên người nữ nhân kia có một mùi hương rất đặc biệt, vô cùng giống Lam Điệp Hương mới có trong cung.
Vân Trân biết loại hương này.
Mùi hương này tương đối sạch sẽ, điềm mỹ, độ tuổi của hậu phi như Đức Phi thường không thích dùng. Mà lần trước trên yến trừ tịch, nàng vừa lúc ngửi thấy mùi hương này trên một người.
Vân Trân thường khá có ấn tượng với mùi hương trên người một người, cho nên thời điểm người kia đi tới, điều đầu tiên nàng cảm nhận được chính là Lam Điệp Hương.
Người kia không phải ai khác, chính là Triệu Ngọc Nhung!
Triệu Ngọc Nhung.
Vân Trân nhăn mày.
Thật ra ngay từ đầu, nàng đã gạch bỏ Triệu Ngọc Nhung ra khỏi danh sách hung thủ đứng sau.
Bởi vì giữa Triệu Ngọc Nhung và Tử Thị không có ân oán gì. Cho dù trên yến tiệc trừ tịch, hoàng đế muốn chỉ hôn cho Triệu Ngọc Nhung, sau đó Tử Thị đứng ra, làm hỏng hôn sự của nàng ta.
Vân Trân biết với lòng dạ của Triệu Ngọc Nhung, nàng ta chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nhưng dù nàng ta khó chịu, cũng không đến mức làm hại đến tính mạng Tử Thị, dùng cách như vậy trả thù nàng ấy.
Nhưng thời điểm manh mối Lam Điệp Hương chỉ về phía Triệu Ngọc Nhung, những chỗ không xác định dường như lại biến thành xác định, biến thành khả năng.
Tại sao không có khả năng chứ?
Đây không phải ngày đầu tiên Vân Trân quen Triệu Ngọc Nhung.
Từ khi nàng ta là Tôn Thúy Nga, Vân Trân đã biết nàng ta.
Thời điểm còn là Tôn Thúy Nga, nàng ta đã là kẻ lòng dạ hẹp hòi, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, hay mang thù. Sau lần giả chết đó, trong nháy mắt nàng ta từ nữ nhi của gia phó chuyển mình thành công chúa tôn quý của Vân Hán Quốc, Tôn Thúy Nga sau khi biến thành Triệu Ngọc Nhung càng trở nên tàn nhẫn độc ác hơn trước.
Những mềm yếu từng thuộc về Tôn Thúy Nga dần bị nàng ta vứt bỏ. Nàng ta biến thành Triệu Ngọc Nhung càng thêm đáng sợ, cũng rất tàn nhẫn. Nếu là Triệu Ngọc Nhung, không gì là không thể.
Nàng nên sớm nghĩ tới.
Dù hoàng đế tứ hôn có thể là hiệp nghị Triệu Ngọc Nhung và hoàng đế ngầm đạt được, Triệu Ngọc Nhung cũng chưa chắc thích Chiến Sơn Hà. Nhưng với tính cách của Triệu Ngọc Nhung mà nói, nàng ta có thích Chiến Sơn Hà hay không là một chuyện, nhưng Chiến Sơn Hà trên yến trừ tịch, ở trước mặt mọi người cự hôn, theo đó Tử Thị lại đứng ra, nói nàng ấy và Chiến Sơn Hà có tư tình, đó lại là chuyện khác.
Bắt đầu từ lúc đó, Triệu Ngọc Nhung đã hận Chiến Sơn Hà và Tử Thị.
Nhưng nàng ta không ngờ, đến cuối cùng hoàng đế thật sự tứ hôn cho Tử Thị và Chiến Sơn Hà.
Dù thế nào, Triệu Ngọc Nhung cũng hận.
Cho nên, nàng ta mới muốn giết Tử Thị, trút hận trong lòng.
Huống chi, nàng ta biết rõ quan hệ của Vân Trân và Tử Thị. Nếu Tử Thị chết trên hôn lễ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Vân Trân, với Vân Trân mà nói khẳng định là đả kích rất lớn.
Trong toàn bộ kế hoạch của nàng ta, nàng ta sớm đã tính toán cả Vân Trân vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.