Chương trước
Chương sau
Nói xong, hắn nhìn về phía Chiến Sơn Hà.
Chiến Sơn Hà ôm lấy Tử Thị, cơ thể thoảng lảo đảo.
Có điều, gã không tin lời La Chước nói mà nhìn Vân Trân. Dáng vẻ đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người mình kia ép Vân Trân sắp không thở nổi.
Nhất định, nhất định có cách!
Nhất định có!
Nàng nhất định có thể tìm được cách!
Ngón tay Vân Trân bắt đầu run rẩy.
Ngón tay từng bị Thất Công đánh gãy bắt đầu đau, đau đến mức nàng sắp không cầm nổi ngân châm nữa rồi.
"Bình tĩnh một chút." Lúc này, một bàn tay đặt lên vai nàng.
Vân Trân ngẩng đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh ấy.
"Nàng phải bình tĩnh, phải tin tưởng bản thân mình." Triệu Húc nói.
Trái tim vốn bất an của Vân Trân lập tức theo đó mà thả lỏng.
Đúng vậy, nhất định sẽ có cách.
Độc Tử Thị trống thật ra không lợi hại như vậy. Điểm chết người là nó khuếch tán trong cơ thể quá nhanh, khiến người trúng độc độc phát thân vong. Chỉ cần nghĩ cách tạm thời khống chế độc trong người Tử Thị, cho nàng thêm chút thời gian, nàng khẳng định có thể giải được độc cho Tử Thị.
Nhất định sẽ có cách!
Chẳng qua là bị nàng xem nhẹ!
"Đúng rồi." Đột nhiên, nàng bắt lấy cổ tay Triệu Húc, từ dưới đất bò dậy. Nàng đứng lên rất nhiều lần mới miễn cưỡng đứng vững, "Cửu Chuyển Linh Lung Đan! Cửu Chuyển Linh Lung Đan có tác dụng! Thuốc của thiếp để trong phòng thuốc, vào cửa, ngăn kéo thứ ba bên trái, bình sứ nhỏ màu xanh! Cửu Chuyển Linh Lung Đan... Hiện tại thiếp phải về..."
Lúc trước, thời điểm nàng rời khỏi núi Kỳ La, Miến Đà Loa có tặng một viên Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho nàng.
Cửu Chuyển Linh Lung Đan là kỳ dược trong thiên hạ, chỉ cần còn thừa một hơi, nó đều có thể cứu sống người bệnh. Khi đó, Từ Bi Độ trong người nàng đã tới thời điểm cuối, cũng nhờ Cửu Chuyển Linh Lung Đan của Linh Lung Đan giúp nàng kéo dài một hơi!
Nếu Cửu Chuyển Linh Lung Đan có thể cứu sống nàng, vậy hiện tại, nó cũng có thể cứu Tử Thị!
Không sai!
Có thể cứu!
"Nàng cứ ở đây, ta trở về lấy cho nàng." Triệu Húc đè nàng lại, "Nàng yên tâm, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lấy Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho nàng."
Vân Trân cũng biết trạng thái của mình hiện giờ không hợp trở về, để nàng về lấy khẳng định sẽ chậm trễ thời gian, còn không bằng giao cho Triệu Húc.
"Vâng." Nàng gật đầu.
"Túc Vương điện hạ, nhờ cả vào ngài." Chiến Sơn Hà trịnh trọng nhìn Triệu Húc.
"Ta sẽ mau chóng quay lại." Nói xong, Triệu Húc xoay người chạy ra ngoài.
Tới cửa, hắn trực tiếp kéo con ngựa buộc ở cửa, phóng như điên về Túc Vương phủ.
...
"Không có tác dụng đâu! Không kịp, chắc chắn không kịp..." Lúc này, La Chước bị đè dưới đất nỉ non nói, gương mặt trở nên điên cuồng.
Thê tử của Liễu Minh Nhẫn đứng ra cùng người của Liễu gia sơ tán khách khứa. Hôn lễ hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tin rằng rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành.
Có điều trước mắt, quan trọng nhất vẫn là cứu Tử Thị.
Tử Thị lúc này không tiện hoạt động, người trong phủ đã nâng cán tới, cẩn thận đỡ nàng ấy lên, miễn cho nằm mãi dưới đất, bệnh tình thêm nặng.
Tay Vân Trân chưa từng dừng lại.
Hiện tại trong đầu nàng đã không còn cách nào nghĩ tới chuyện khác, tất cả đều là làm thế nào giúp Tử Thị khống chế độc trong người. Nàng không dám nghĩ nếu Cửu Chuyển Linh Lung Đan được mang tới cũng không thể khống chế độc của Tử Thị, vậy thì phải làm sao đây?
Không, sẽ không, nhất định sẽ có cách.
Sư phụ từng nói trong thiên hạ này, không có độc nào không có thuốc giải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.