Chương trước
Chương sau
Tử Thị đã vì Chiến Sơn Hà làm đến từng này, chẳng lẽ gã thật sự nhẫn tâm để nàng ấy cuối đời làm bạn bên đèn sao?
Vân Trân biết trước đây người Chiến Sơn Hà thích là Liễu Trản Anh.
Gã thích Liễu Trản Anh rất nhiều năm, nhưng hiện tại, Liễu Trản Anh đã qua đời ba năm. Tử Thị trả giá vì gã nhiều như vậy, chẳng lẽ gã vẫn không muốn buông bỏ, chấp nhận Tử Thị sao?
Người chết cũng đã chết rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống, không thể vì người đã chết mà sống mãi trong quá khứ.
"Có lẽ Chiến tướng quân có suy nghĩ khác, chẳng qua chúng ta không biết thôi." Nghe nàng nói xong, Triệu Húc nói, "Cho dù không có thì đó cũng là chuyện của hai người họ. Chuyện tình cảm, người ngoài rất khó nhúng tay. Nàng không thể nói nàng thích một người, nàng trả giá rất nhiều vì người đó thì người đó nhất định phải thích nàng. Cho dù đến cuối cùng người đó đáp lại nàng thì đó cũng không phải thích, chỉ là báo ân. Tình cảm như vậy, nàng cảm thấy mình có thể đón nhận không?"
"Thiếp hiểu ý chàng." Vân Trân thở dài, "Là thiếp quan tâm quá nên bị loạn, mất đúng mực. Chuyện này cuối cùng sẽ thế nào, chung quy vẫn là chuyện của hai người họ. Thiếp là bằng hữu của Tử Thị, nhưng thiếp cũng không có lý do nhúng tay vào tình cảm của nàng ấy."
Hai chữ tình cảm vô cùng phức tạp.
Rất nhiều khi, ngay cả bản thân đương sự cũng không hiểu.
Nếu bản thân đã không hiểu, huống chi là người ngoài?
Đôi khi, đương sự nói với ngươi người khác thế này, người khác thế kia, có lẽ trong thời điểm nàng ấy phê phán, ghét bỏ, trên thực tế trong lòng lại rất thích. Nhưng đối với người ngoài lại không phải vậy.
Thời điểm này, cho dù quan hệ giữa hai người có tốt, cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào.
...
Quả nhiên không khác phỏng đoán của Vân Trân, sáng sớm hôm sau, trong cung phái y nữ tới Tào trạch, bề ngoài là nói bắt mạch cho Tử Thị, trên thực tế là muốn kiểm tra xem nàng ấy rốt cuộc có thật sự mang thai hay không.
Dù sao, hoàng đế trời sinh tính đa nghi.
Thời điểm là Ninh Vương, ông ta còn có thể khống chế. Nhưng từ lúc làm hoàng đế, có lẽ do nhiễm bệnh chung của bậc quân vương, ông ta không quá tín nhiệm người bên cạnh, huống chi là Vân Trân.
Hoàng đế còn nhớ Vân Trân, đương nhiên cũng nhớ ngày trước Triệu Húc vì Vân Trân từ bỏ cái gì.
Chờ kết quả bắt mạch của y nữ truyền về trong cung, hoàng đế lại nghĩ thế nào, Vân Trân không được biết. Nàng phái nha hoàn lần trước qua Tào trạch chiếu cố Tử Thị. Thuốc làm giả mạch tượng có thai cần uống thường xuyên, giao cho nha hoàn kia nấu thuốc, Vân Trân cũng yên tâm.
Kế tiếp, chuyện của Tử Thị và Chiến Sơn Hà cũng gây ra chút náo loạn.
Sau đó, mọi người lại dồn sự chú ý về phía Triệu Ngọc Nhung.
Dù sao hiện tại, hôn sự của Triệu Ngọc Nhung đã lửa sém lòng mày.
Vân Trân không biết hoàng đế nghĩ gì, hoặc là Triệu Ngọc Nhung và hoàng đế đã nói gì, sau lần đó, trong cung ngoài cung đều đang suy đoán, nhưng hoàng đế vẫn không ban hôn cho Triệu Ngọc Nhung.
Vân Trân vẫn ở Túc Vương phủ.
Ngày thường, việc trong phủ đều giao cho Nguyên Bảo.
Còn nàng sẽ luôn ở bên A Linh và Vân Từ, có khi sẽ tới Tào trạch thăm Tử Thị.
Ngay thời điểm nàng sắp quên đi chuyện nhận được đồ đằng "Tham Lang" ở chợ, trong cung đột nhiên có người tới, nói Bạch Phi nương nương gần đây không khỏe, uống thuốc của Thái Y Viện cũng không thấy chuyển biến tốt, nghe bảo Vân phu nhân của Túc Vương phủ y thuật cao minh, nên phái người tới mời nàng vào cung xem bệnh cho nàng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.