Chương trước
Chương sau
Một năm trước, nàng ta còn xin đi chùa Kỳ Sơn cầu phúc cho hoàng đế và Thái Hậu. Ba tháng trước, sau khi thời tiết chuyển lạnh, nàng ta mới từ chùa Kỳ Sơn trở về.
Có điều, chuyện Vân Trân chú ý lại là công chúa Triệu Ngọc Nhung đến nay vẫn chưa có hôn phối.
Công chúa Triệu Ngọc Nhung thật sự bằng tuổi Vân Trân, nhưng tuổi thật của Triệu Ngọc Nhung lại lớn hơn Vân Trân hai ba tuổi. Nhưng mặc kệ tuổi thật của nàng ta hay của công chúa Triệu Ngọc Nhung thật sự, ở Vân Hán Quốc, đặc biệt là ở hoàng gia, dù chưa gả chồng thì cũng nên có hôn phối.
Nhưng Triệu Ngọc Nhung đúng là trường hợp đặc biệt.
Vân Trân không biết nàng ta có tính toán gì. Hay là còn vì nhớ thương Ngụy đại ca. Nhưng tạm thời không nói Ngụy đại ca đã ở Tái Bắc xa xôi, từ hai năm trước đã trở thành vương của bộ lạc Sư Thứu, Vân Trân biết bản thân Ngụy đại ca căn bản không thích Triệu Ngọc Nhung. Triệu Ngọc Nhung chưa có hôn phối, sợ rằng còn tính toán khác.
Trong lòng nghi hoặc, Vân Trân thuận miệng hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc nói với nàng, lần này Triệu Ngọc Nhung trở về đúng là vì hoàng đế có ý ban hôn cho nàng ta, nói không chừng trong bữa tiệc đêm giao thừa hôm nay sẽ quyết định.
...
"Người đã đi rồi, ngươi còn giả mù sa mưa nhìn cái gì?" Triệu Ngọc Dao châm chọc.
Triệu Ngọc Nhung không hề tức giận, còn cười nói: "Giả mù sa mưa? Ngọc Nhung không biết hoàng tỷ có ý gì."
"Hừ! Ngươi không biết? Được, ngươi không biết thì thôi. Có điều ta nghe nói trong tiệc tối nay phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho ngươi. Không biết phụ hoàng định đính hôn ngươi cho ai nhỉ? Nếu ngươi chưa có người được chọn, không bằng để ta chỉ cho ngươi một con đường. Nghe nói công tử Công Bộ thị lang tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất xứng đôi với ngươi. Nếu ngươi không ngại, hay là suy xét tới tên đó đi!"
Nói xong, Triệu Ngọc Dao xoay người bỏ đi, không thèm xem Triệu Ngọc Nhung có phản ứng gì?
Công tử Công Bộ thị lang?
Trong kinh thành này có ai không biết công tử Công Bộ thị lang là tên khốn thế nào hả? Triệu Ngọc Dao thế mà bảo nàng ta gả cho tên đó?
Ánh mắt Triệu Ngọc Nhung trở nên âm trầm.
Có điều, cảm xúc kia tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chớp mắt đã không còn thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện.
...
"Chiến tướng quân? Tử Thị?" Gặp Tử Thị và Chiến Sơn Hà ở yến hội, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Tử Thị tham gia cung yến nàng không hề bất ngờ, nhưng Chiến Sơn Hà...
Chiến Sơn Hà không phải đang bị hoàng đế giam lỏng ở tiểu viện sao? Sao lại xuất hiện ở tiệc đêm giao thừa?
Chiến Sơn Hà gật đầu với Vân Trân, sau đó hành lễ với Triệu Húc.
"Chiến tướng quân, vừa lúc bổn vương có một số việc muốn nói với tướng quân. Không biết lúc này có tiện không?" Triệu Húc hỏi Chiến Sơn Hà.
"Có. Mời." Chiến Sơn Hà duỗi tay.
Triệu Húc dặn dò Vân Trân vài câu, sau đó cùng Chiến Sơn Hà đi trước.
Vân Trân giữ A Linh lại.
"Tử Thị, chúng ta cũng ngồi đi." Vân Trân nói.
Hiện tại hoàng đế và Thái Hậu còn chưa tới, một khoảng thời gian nữa yến hội mới bắt đầu. Người tới trước đều chờ ở thiên điện bên cạnh.
"Được." Tử Thị gật đầu.
Vân Trân nắm tay A Linh qua bên cạnh.
Bọn họ tìm một chỗ không có ai, ngồi xuống. Vân Trân bảo nha hoàn chiếu cố A Linh, nhưng phân phó nha hoàn không được đi xa, chỉ ở nơi nàng có thể nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.