Chương trước
Chương sau
Hoàng đế bảo Triệu Húc cứ đi dạo trong kinh thành.
Nhưng ông ta hoàn toàn không nói bảo hắn về làm gì, hoặc là nói khi nào sẽ về Quán Châu.
Triệu Húc nói, có lẽ hắn sẽ phải ở kinh thành thêm một thời gian dài.
...
Triệu Húc mới hồi kinh, quả thật cần làm quen lại với kinh thành, lần nữa nắm giữ tiết tấu. Cho nên mấy ngày nay, hắn vô cùng bận.
Mà Vân Trân cũng không hề nhàn rỗi.
Nếu phải ở lâu, Túc Vương phủ ở kinh thành đương nhiên cần thêm nhiều thứ.
Ví dụ như đồ dùng trong ngày Tết.
Hoặc là đồ dùng trong cuộc sống bình thường.
Nàng viết lại những thứ cần thiết, giao cho Nguyên Bảo đi làm.
Nguyên Bảo đã thành thục không ít, đặc biệt là sau cái chết của Quả Nhi chết.
Ngày thứ ba bọn họ hồi kinh, Vân Trân bớt thời gian tới Tào trạch tìm Tử Thị.
Thời điểm mùa hè, Tử Thị theo Chiến Sơn Hà về kinh thành.
Chiến Sơn Hà vừa tới kinh thành liền nhận thẩm tra, thẩm tra xong, gã bị giữ lại ở một tòa phủ đệ ở kinh thành. Triệu Húc nói, đây thật ra là một cách giam lỏng biên tướng. Còn về kết quả thẩm tra khi nào mới có, khi nào gã mới có thể về Bắc địa, hiện tại vẫn chưa biết.
Chiến Sơn Hà ở lại kinh thành, Tử Thị đương nhiên cũng ở lại kinh thành.
"Ta nghe nói Túc Vương phải hồi kinh, không ngờ các ngươi lại về nhanh như vậy, khụ khụ khụ..." Nói rồi, Tử Thị ho khan.
"Ngươi ngồi xuống đi, không cần đứng dậy." Vân Trân ấn bả vai nàng ấy.
Tới Tào trạch, nàng mới biết Tử Thị bị bệnh.
Tuy chỉ là phong hàn, nhưng ở thời đại này, phong hàn cũng là bệnh nặng. Đặc biệt là trước đây vì lật lại bản án cho Tào gia, Tử Thị nhờ nàng hỗ trợ thi châm, chịu không ít khổ, để lại bệnh căn, bây giờ bị phong hàn, bệnh càng trở nặng.
"Khụ khụ..."
"Ngươi bệnh bao lâu rồi? Lát nữa ta sẽ kê phương thuốc cho ngươi."
"Ừ, lại phiền ngươi rồi."
Vân Trân lắc đầu.
Đầu năm nay, có lẽ các nàng đều không ngờ các nàng sẽ đoàn tụ ở kinh thành như như vậy.
"Lúc tới, ta chỉ thấy có một người gác cổng lớn tuổi và một bà tử." Gạt bỏ cảm khái trong lòng, Vân Trân nói, "Viện của ngươi chỉ có hai người kia sao? Ngày thường để họ trông chừng tòa viện là được, bây giờ ngươi còn bị bệnh, người muốn sai sử cũng không có. Hay là ngươi dọn đến Túc Vương phủ ở mấy ngày đi."
Tử Thị hiện tại không có người thân.
Nếu ở trong phủ xảy ra chuyện gì, cũng không có ai có thể chiếu cố.
"Cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng không được." Tử Thị lắc đầu, "Nơi này gần hẻm Điều hơn."
Tử Thị nói xong, qua một lát Vân Trân mới hoàn hồn, hẻm Điều chính là nơi đang giam lỏng Chiến Sơn Hà.
Suy nghĩ cẩn thận, nàng không khuyên nữa.
Dù sao chuyện khó khuyên nhất trên thế gian này chính là kẻ si tình.
"Chuyện của Chiến tướng quân, ngươi đừng quá lo lắng." Vân Trân trấn an, "Trấn Bắc Hầu không còn nữa, nhưng bệ hạ vẫn cần người chấp chưởng Trấn Bắc quân. Chiến tướng quân là nghĩa tử của Liễu gia, nhưng trên người lại không có cùng huyết thống. Ta nghĩ, bệ hạ giam lỏng ngài ấy hẳn là có tính toán khác."
"Mong rằng đúng như ngươi nói."
...
Sau đó, Tử Thị bắt mạch, kê phương thuốc cho Tử Thị.
Nàng vẫn không yên tâm, cho nên để lại nha hoàn bên cạnh tạm thời ở lại Tào trạch chiếu cố Tử Thị.
Tử Thị không cự tuyệt được, chỉ đành theo ý nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.