Chương trước
Chương sau
Người Vương gia là nhược điểm của hắn.
Con người một khi có nhược điểm sẽ trở nên yếu ớt.
Đặc biệt là khi nhược điểm này hiện tại đang bị người ta bắt lấy, vậy ngươi chỉ có thể mặc người ta sắp xếp.
...
Nghe Vương Quân Ngọc nói, Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Nàng phát hiện chuyện nàng trải qua thật giống Vương Quân Ngọc.
Vì rất nhiều nguyên nhân, bị người nhận nuôi, lớn lên ở "phía đối lập", cho rằng sẽ luôn ở mảnh đất này. Nhưng trong chớp mắt, lại có người tới nói với ngươi, ngươi căn bản không thuộc về nơi này. Không chỉ không thuộc về nơi này, thậm chí còn ở trận doanh đối diện. Một khi thân thế của ngươi bại lộ, bọn họ sẽ dùng người thân của ngươi tới uy hiếp ngươi, khiến ngươi không thể không thỏa hiệp.
Lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Miến Đà Loa lại lo lắng như vậy.
Bởi vì người bọn họ đang đối mặt là một đám muốn báo thù.
Bát gia vì báo thù cho "Tham Lang", vì có được tín nhiệm của Nhung Vương mà ép Vương Quân Ngọc tha hương, tới trận doanh của người Nhung, thậm chí trở thành Thất hoàng tử người Nhung, dẫn dắt binh lính người Nhung tấn công thổ địa từng sinh ra và nuôi nấng mình.
Với Vương Quân Ngọc, ông ta còn thế, như vậy, với người đang chảy huyết mạch của Thịnh gia "Tham Lang" như nàng... Thủ đoạn của Bát gia sợ rằng sẽ càng độc ác.
Nàng hiểu loại người này.
Khi cuộc sống chỉ có thù hận, vì báo thù, chuyện gì cũng làm được.
Nếu có một ngày thân phận của nàng bại lộ, nếu nàng đồng ý với đám người Bát gia cùng họ báo thù cho "Tham Lang", bọn họ khẳng định sẽ coi nàng là đồng bọn tri tâm. Nhưng một khi nàng từ chối, bọn họ sẽ dùng mọi cách, lợi dụng nàng, hủy diệt nàng.
Vân Trân biết.
"Vậy ngươi thật sự cam tâm sao?" Nửa ngày sau, nàng ngẩng đầu hỏi Vương Quân Ngọc.
Cam tâm bị bọn họ uy hiếp?
Cam tâm thống lĩnh binh lính người Nhung tấn công đất nước của mình?
Cam tâm cả đời bị bọn họ khống chế, mãi mãi không gặp lại người Vương gia?
"Không cam tâm thì có thể thế nào?" Vương Quân Ngọc cười khổ.
Hắn không có lựa chọn khác.
"Ta đã không thể quay đầu." Vương Quân Ngọc lại nói.
Từ lúc dẫn người Nhung tấn công Bắc địa, hắn đã không thể quay đầu.
Tuy hắn chỉ là con rối hoàng tộc người Nhung đẩy ra, người bày mưu tính kế tấn công Bắc địa là do đám mưu sĩ của Nhung Vương cùng đám người Bát gia. Nhưng trong mắt người đời, hắn đã là Thất hoàng tử người Nhung.
Dù hắn có nguyện ý hay không, đây đã là sự thật không thể thay đổi.
Cho dù hắn có thể rời đi, cho dù hắn có thể trở về Toại Châu, trở về Vương gia...
Khi hắn nói với phu phụ Vương gia hắn là Thất hoàng tử người Nhung, với sự căm hận người Nhung, Vương lão gia còn chấp nhận hắn sao? Cho dù niệm tình cảm ngày xưa, cho hắn ở lại Vương gia, nhưng trong lòng nhau đã có vết rách, không thể quay về ngày trước nữa.
Quan hệ không thể trở về trước kia, hắn cũng không thể về như trước kia.
...
Vân Trân nhìn hắn.
"Vân đại phu, ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng đây là quyết định của ta." Vương Quân Ngọc nói, "Ngươi yên tâm, chờ ta khỏe lại, ta sẽ thả ngươi đi, không gây khó dễ với ngươi. Có điều, ta hi vọng ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện."
"Chuyện gì?" Vân Trân hỏi.
Nàng biết, đi đến bước hôm nay, Vương Quân Ngọc đã không còn đường lui.
Có lẽ ban đầu là vì Bát gia dùng người Vương gia uy hiếp hắn, nhưng hiện tại, trải qua quá nhiều chuyện, hắn đã không thể quay về trước kia.
Không có đường lui, không thể trở về quá khứ, vậy chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, dù phía trước là vực sâu vạn trượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.