Chương trước
Chương sau
"Bát gia yên tâm." Vân Trân nhàn nhạt nói, "Vân Trân đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình. Dù sao Vân Trân lưu lạc tới ngày hôm nay cũng nhờ Bát gia."


Đối mặt với sự trào phúng của nàng, Bát gia không tỏ thái độ gì.


"Vân cô nương, mời đi bên này."


...


Đây là lần thứ hai Vân Trân nhìn thấy Thất hoàng tử người Nhung.


Lúc này, là nàng bắt mạch cho hắn.


Cả quá trình, Thất hoàng tử đều mang mặt nạ, không nói gì. Vân Trân hỏi chuyện, đều là người hầu bên cạnh hắn trả lời. Như vậy càng thêm khẳng định phỏng đoán của nàng về Thất hoàng tử.


Sợ nhất là người quen.


Bắt mạch xong, cũng không có gì trở ngại. Sau khi kê phương thuốc, Vân Trân định rời đi, nhưng đột nhiên bị thủ vệ ngoài cửa cản lại.


"Trước khi hoàng tử hoàn toàn khôi phục, mong đại phu tạm thời ở lại phủ đệ, đừng rời khỏi." Thủ vệ dùng khẩu âm của người Nhung nói với Vân Trân.


"Đây là giam lỏng?" Vân Trân ngồi trên xe lăn, híp mắt hỏi.


"Đại phu, mời." Nói xong, không đợi Vân Trân có phản ứng, hộ vệ kia liền đẩy xe lăn nàng đi.


Vân Trân không nói nữa.


Dù sao cũng nằm trong dự tính của nàng.


Có điều thời điểm đi qua một căn phòng, dưới mái hiên đối diện, có người bay qua. Chỉ là sườn mặt trong chớp mắt lại khiến Vân Trân có cảm giác quen biết, giống như đã gặp ở đâu đó.


Đã gặp ở nơi nào đây?


Vân Trân nhíu mày.


...


Chờ nàng tới nơi, mới biết Miến Đà Loa cũng bị "mời" tới.


Cứ thế, "sư đồ" bọn họ bị giam lỏng trong phủ đệ của Thất hoàng tử. Phủ đệ này lúc trước là nơi ở của thành chủ Lạc thành, vô cùng xa hoa, hoa cỏ bên trong không hề vì chiến loạn mà hư hỏng.


Mỗi ngày Vân Trân đều bị "mời" tới phòng của Thất hoàng tử, bắt mạch cho hắn.


Ngày tháng cứ thế trôi qua.


Đôi khi, nàng sẽ nhớ tới Triệu Húc ở Hỏa Diễm thành.


Nhưng mỗi lần nhớ tới, nàng đều cố gắng đè nén nỗi nhớ này, bắt bản thân suy nghĩ chuyện khác.


...


Vân Trân rời khỏi Hỏa Diễm thành đã một tháng.


Một tháng này, ngày tháng của Triệu Húc không hề tốt.


Hắn nhớ Vân Trân, nhưng trên thực tế hắn lại không có nhiều thời gian nhớ nàng như vậy, bởi vì sau khi Trấn Bắc Hầu thống lĩnh Trấn Bắc quân rời khỏi Hỏa Diễm thành, áp lực ở Hỏa Diễm thành lập tức rơi trên vai hắn.


Trấn Bắc Hầu thống lĩnh Trấn Bắc quân giao chiến với người Nhung ở gần Nham Biên thành nửa tháng, mười ngày trước, cuối cùng cũng lấy Nham Biên thành về. Chuyện này đối với Trấn Bắc quân từ lúc bắt đầu chiến sự tới nay luôn thất bại chắc chắn là chuyện khích lệ lòng quân.


Nhưng ba ngày trước, Triệu Húc lại nhận được mật thư từ Nham Biên thành tới. Mật thư do Trấn Bắc Hầu tự tay viết, nói rằng thời điểm dẫn Trấn Bắc quân đánh vào Nham Biên thành, ông ta bị thương. Thương thế nghiêm trọng, nhưng chiến loạn thường xuyên, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, dần dần thương thế tăng thêm. Hiện tại, đã mấy ngày Trấn Bắc Hầu không thể xuống giường.


Đây đối với Trấn Bắc quân vừa có thắng lợi là một chuyện rất đả kích.


Cho nên đến giờ, Trấn Bắc Hầu luôn che giấu tình hình sức khỏe với bên ngoài, chỉ có một vài thân tín biết.


Trấn Bắc Hầu sai thân tín đưa mật hàm này tới cũng vì muốn Triệu Húc sớm chuẩn bị.


Nếu người Nhung nhân lúc này tấn công Nham Biên thành, Nham Biên thành chưa chắc thủ được. Nếu Nham Biên thành lần nữa mất, đại quân của người Nhung rất có thể sẽ tiến thẳng đến Hỏa Diễm thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.