Chương trước
Chương sau
Vân Trân nhìn Miến Đà Loa.
Miến Đà Loa gật đầu: "Ngươi đi đi." Nói xong, ông liền muốn đẩy Vân Trân tới xem bệnh cho Thất hoàng tử người Nhung.
"Nè, từ từ!" Bát gia đột nhiên lên tiếng ngăn cản Vân Trân. Vân Trân quay đầu nhìn ông ta, nghe ông ta nói, "Ngươi, không thể đi. Miến Đà Loa đi."
"Nè, ta nói tiểu tử nhà ngươi, có ý gì hả? Mời sư đồ bọn ta tới giải độc cho người của ngươi, hiện tại chúng ta tới rồi, các ngươi lại ra sức khước từ, không cho đồ đệ của ta bắt mạch, đây là đạo lý gì? Các ngươi còn muốn giải độc cho tên này không?"
"Nàng không được."
Vân Trân và Miến Đà Loa nói lý do mình tới là muốn tìm Bát gia tính sổ, bởi vì Bát gia giá họa khiến Vân Trân thành bia ngắm, sau đó bị bắt tới tướng quân phủ, chịu tra tấn thành như vậy. Bây giờ, trên người nàng còn mang tội danh "thông đồng với địch", ngay cả Hỏa Diễm thành cũng không về được.
Bọn họ dùng lý do như vậy tới tìm Bát gia tính sổ không phải không có đạo lý.
Vân Trân chủ động "chạy ra khỏi" Hỏa Diễm thành, cho dù sau này muốn trở về, cũng sẽ lập tức bị bắt lại. Hiển nhiên, đó là trong mắt người ngoài, nàng đã cùng đường, nên mới phải theo sư phụ Miến Đà Loa gia nhập vào đám người Bát gia.
"Ngươi..." Miến Đà Loa muốn vén tay áo lên.
"Nhị sư phụ." Vân Trân giơ tay ngăn cản, lắc đầu, "Thôi. Nếu Bát gia đã không tin con, con không đi là được. Con ở ngoài chờ ngài."
Hết câu, không chờ Miến Đà Loa nói gì thêm, nàng cho xe lăn ra ngoài.
"Hừ!" Thấy Vân Trân đi rồi, Miến Đà Loa bất mãn hừ hừ với Bát gia.
Bát gia không hề tức giận, chỉ duỗi tay: "Miến Đà Loa, mời."
Ngay thời điểm tay Miến Đà Loa bắt mạch cho Thất hoàng tử người Nhung, Bát gia lại dùng lời trong lời ngoài ám chỉ, nếu ông dám cả gan giở trò, vậy ông và Vân Trân đều đừng hòng sống sót rời khỏi Lạc thành.
Bát gia uy hiếp như vậy đương nhiên khiến Miến Đà Loa càng bất mãn.
...
Vân Trân ở bên ngoài, không hề đi lại tùy tiện.
Bát gia dường như kiêng kị nàng, từ lúc bước ra khỏi phòng, bên cạnh luôn có người đi theo. Có người đi cùng, nàng cũng không thể ở đây điều tra thứ gì.
Khoảng một canh giờ sau, Miến Đà Loa bước ra.
"Đi thôi." Miến Đà Loa vẫy tay, sắc mặt không vui.
Vân Trân tới gần, phát hiện Bát gia luôn được xưng là "mặt luôn cười" cũng có vẻ không cao hứng.
Vân Trân biết đây không phải lúc để hỏi, dời mắt đi. Miến Đà Loa đẩy nàng trở về.
Chờ về chỗ ở, Vân Trân mới hỏi thăm tình hình của Thất hoàng tử người Nhung.
"Trúng độc, thật ra cũng không quá lợi hại." Miến Đà Loa ngồi xuống cạnh bàn, rót ly trà. Chờ uống trà xong, ông mới nói tiếp, "Tuy không quá lợi hại, nhưng lại xảo quyệt tàn nhẫn. Ở cái nơi hoang dã này, muốn tìm thuốc giải vẫn rất khó khăn." Nói tới đây, ông chớp mắt với Vân Trân, "Ngươi đoán xem tại sao tiểu tử kia lại không vui?"
"Tại sao? Có lẽ vì tiền bối không tận lực chữa trị."
"Ha ha ha ha..." Miến Đà Loa cười rộ, "Không sai, hiểu ta vẫn là ngươi. Hay là ngươi dứt khoát làm đồ đệ của ta đi. Ta nghĩ tên lang băm kia cũng sẽ không từ chối."
Nếu sư phụ nàng đồng ý, đó mới là chuyện lạ.
Vân Trân nghĩ.
Có điều, với y thuật của Miến Đà Loa, dư dả làm sư phụ của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.