Chương trước
Chương sau
Nếu không phải vì võ công thì chắc chắn là thứ khác.
Ví dụ như không sợ chướng khí dưới chân núi, không sợ cơ quan trên núi.
Như vậy có thể tiến vào nơi ở của Miến Đà Loa, ép Miến Đà Loa bỏ núi đào tẩu.
Ân oán giữa Miến Đà Loa và kẻ thù lớn của mình kể ra thì rất dài.
Hai người họ đã dây dưa mấy chục năm, đối phương không lấy được đầu của Miến Đà Loa thì sẽ không bỏ qua. Cho nên từ lúc định cư ở núi Kỳ La, Miến Đà Loa đã phải nghĩ rất nhiều cách để giữ mạng.
Mãi đến khi Lệ Vô Ngân đưa Vân Trân tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh.
Sau khi giải Từ Bi Độ, Miến Đà Loa dùng điều kiện Lệ Vô Ngân ở lại trên núi bảo vệ ông ta mới đồng ý giúp Vân Trân đổi mắt.
Vân Trân đi rồi, Lệ Vô Ngân ở lại trên núi.
Tuy mất đi đôi mắt, nhưng hắn vẫn là Lệ Vô Ngân, vẫn khiến người ta không thể khinh thường.
Hai tháng sau đó, kẻ thù lớn của Miến Đà Loa tìm tới núi Kỳ La.
Miến Đà Loa tính kế rất nhiều, lại không tính được kẻ thù của mình lần này thế mà tìm giúp đỡ.
Những người đó hỗ trợ phá chướng khí, phá cơ quan, thậm chí lợi dụng điểm yếu là mắt của Lệ Vô Ngân, lợi dụng "âm thanh quấy nhiễu" để tiến hành vây công.
Lệ Vô Ngân rất mạnh.
Nhưng hiện tại hắn đã không còn đôi mắt.
Cuối cùng, bị kẻ thù lớn vây khốn.
May mà tại thời điểm mấu chốt, hắn công phá được vòng vây, đưa Miến Đà Loa trốn vào trong núi, mượn sự hiểu biết địa hình của Miến Đà Loa mà thoát khỏi kẻ địch lớn cũng đám người hỗ trợ kia.
Bọn họ chạy thoát thành công, nhưng núi Kỳ La lại không thể về nữa.
Vì không để bại lộ đan dược trân quý trong lò cùng bí mật trong mật thất, trước khi bỏ trốn, Miến Đà Loa cho khởi động cơ quan, căn nhà trúc kia lập tức tự hủy.
Kẻ thù lớn của Miến Đà Loa vất vả lắm mới tìm được ông, đương nhiên sẽ không dễ dàng để ông bỏ trốn như vậy.
Không thể tới mười tám bộ lạc, trước mắt đường đi không còn nhiều.
Tây Bắc là sa mạc mênh mang, xuyên qua sa mạc, Miến Đà Loa không biết ở đó có gì. Nếu đi về hướng Đông, nơi đó núi non trùng điệp, mà phía bên kia chính là địa bàn của người Nhung.
Đất Nhung cằn cỗi, người Nhung hung mãnh.
Tuy Miến Đà Loa ẩn cư trên núi Kỳ La nhiều năm, nhưng lại không phải người có thể chịu khổ. Bảo ông tới nơi băng tuyết như Nhung, đó là chuyện không thể.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ có thể xuống Nam.
Xuống Nam, gần nhất là Vân Hán Quốc.
Tới Vân Hán Quốc là kiến nghị của Lệ Vô Ngân.
Bởi vì Vân Hán Quốc có U Minh giáo, xem như địa bàn của Lệ Vô Ngân.
Nếu kẻ địch của Miến Đà Loa đuổi tới, Lệ Vô Ngân có thể dùng lực lực của U Minh giáo bảo vệ ông.
Miến Đà Loa tự hỏi một đêm, cuối cùng đồng ý.
Bọn họ vào Vân Hán Quốc không lâu, liền biết tin Lạc thành bị đánh hạ.
Sau đó, trong lúc vô tình Miến Đà Loa biết được tin tức của Vân Trân, biết nàng hiện đang ở Hỏa Diễm thành, đồng thời, ông ta còn gặp vài người có thể xem là lão bằng hữu.
Chính vì những người đó, Miến Đà Loa hạ quyết tâm tới Hỏa Diễm thành khuyên Vân Trân rời đi.
...
Đối mặt với vấn đề của Vân Trân, Miến Đà Loa không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì ông ta hiểu, một khi Vân Trân biết được lý do, nàng sẽ bị cuốn vào trận phong ba này. Dù nàng có muốn hay không, nàng cũng đã hãm sâu vào đó.
Trên thế gian này, cách duy nhất không muốn chịu liên lụy chính là không biết gì hết.
Nhưng ông cũng rõ, nếu mình không thể đưa ra một lý do trọn vẹn, Vân Trân sẽ không đi theo ông. Cho nên, ông bắt buộc phải trả lời.
Đây là một vấn đề rất khó quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.