Chương trước
Chương sau
Vừa hết câu, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên nặng nề.
Triệu Húc nhìn Trấn Bắc Hầu, sắc mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Hầu gia, Trân Nhi bị thương, chỉ sợ không thể lại nhận sự 'dò hỏi' của hầu gia."
Hai chữ "dò hỏi", hắn đặc biệt nhấn mạnh.
"Không sao, bản hầu chỉ hỏi vài câu."
"Thế cũng không được." Triệu Húc nhàn nhạt nói, "Chuyện hầu gia muốn biết, Trân Nhi cũng không rõ, cho nên căn bản không cần làm điều dư thừa."
"Vương gia, an nguy của Bắc địa liên quan đến an nguy của đất nước."
"Bổn vương biết, đương nhiên không cần hầu gia nhắc nhở." Triệu Húc nói, "Nếu hầu gia thật quan tâm chiến sự của Bắc địa, quan tâm tung tích của binh phù thì đừng dồn tâm tư vào việc khác. Còn về Trân Nhi, bổn vương dám dùng Túc Vương phủ ra bảo đảm nàng tuyệt đối không biết tung tích của binh phù."
Triệu Húc vừa dứt lời, ánh mắt Trấn Bắc Hầu nhìn hắn lập tức trở nên sắc bén.
Triệu Húc không tránh đi, mà nhìn thẳng đáp trả.
Một lát sau, Trấn Bắc Hầu mới quay đầu nhìn bản đồ phòng ngự Bắc địa.
"Hi vọng vương gia không tin lầm người." Trấn Bắc Hầu mặt không cảm xúc.
"Lòng tin bổn vương dành cho Trân Nhi cũng giống như bổn vương tín nhiệm hầu gia."
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trấn Bắc Hầu gạt bỏ suy nghĩ đi gặp Vân Trân.
Dù sao Triệu Húc đã nói đến nước này, nếu Trấn Bắc Hầu còn kiên trì, vậy chẳng phải là đang nói ông ta không đáng để Triệu Húc tín nhiệm sao?
Trấn Bắc Hầu nheo mắt.
"Vậy Túc Vương cảm thấy lần này triều đình sẽ phái ai tới?" Trấn Bắc Hầu đổi đề tài, hỏi thế cục hiện giờ.
Người Nhung xâm lấn, lặng lẽ không một tiếng động đánh hạ Lạc thành.
Với sự kiêng kị của triều đình với Trấn Bắc Hầu, một khi tin tức truyền tới kinh thành, khẳng định không thiếu trò bỏ đá xuống giếng. Đồng thời, không biết sẽ có bao nhiêu người nhân dịp Trấn Bắc Hầu phạm sai lầm lần này mà muốn đưa thế lực của mình tới Bắc địa chứ?
"Ngài nói xem, sẽ là người của Thái Tử hay người của Vũ Vương?" Trấn Bắc Hầu híp mắt hỏi.
Sau lưng Thái Tử là đương kim Thánh Thượng.
Sau lưng Vũ Vương là gia tộc của Vương Hoàng Hậu.
Dù là ai, đối với Trấn Bắc Hầu và Trấn Bắc quân mà nói đều là tin xấu.
"Dù là ai tới, kẻ đứng sau bức màn này cũng sẽ hiện thân." Triệu Húc nói.
Hắn không nói rõ kẻ đứng sau bức màn là ai.
Có lẽ là kẻ phá rối từ giữa, cố ý khất nợ quân lương Trấn Bắc quân tới nửa năm.
Cũng có thể là kẻ đánh cắp binh phù, cùng người Nhung nội ứng ngoại hợp.
Dù là ai, ít nhất kẻ địch núp trong bóng tối cũng sẽ lúc bước ra ngoài.
Nhưng ai có thể nói rõ, ngoại trừ kẻ sắp đến thì không còn ai núp trong bóng tối nữa đây?
Dù sao Trấn Bắc quân đóng tại Bắc địa chính là món mồi ngon trong mắt mọi người, ai cũng muốn đoạt lấy.
...
Thời điểm Vân Trân tỉnh lại đã là buổi tối.
Ám Ngũ nói với nàng vương gia đã tới tướng quân phủ.
"Người Nhung xâm lấn?" Vân Trân dựa vào đầu giường, nghe xong, không khỏi hoảng hốt.
"Phu nhân, vương gia phân phó sau khi người tỉnh lại thì cứ an tâm dưỡng thương ở đây. Người có thể yên tâm, nơi này rất an toàn, sẽ không có ai dám tùy tiện xông vào đưa người đi." Ám Ngũ thấy nàng nhíu mày giống như đang cân nhắc gì đó, vội nói.
"Ừ, ta biết rồi." Vân Trân nâng ba ngón tay bị gãy lên, "Đại phu băng bó vết thương cho ta còn ở đây không?"
"Còn." Ám Ngũ đáp.
"Vậy phiền ngươi giúp ta mời ông ta tới, ta có lời muốn nói với ông ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.