Chương trước
Chương sau
"Tối qua Trân Nhi luôn ở với bổn vương." Triệu Húc nói, "Nàng sao có thể có cơ hội lẻn vào tướng quân phủ? Huống chi thủ vệ trong tướng quân phủ nghiêm ngặt, Trân Nhi không biết võ công, làm thế nào vượt qua thủ vệ trong tướng quân phủ? Càng miễn bàn đến hành thích Trấn Bắc Hầu!"
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong đây chắc chắn có vấn đề.
Nhưng ở hiện trường đánh nhau với thích khách hôm qua, quả thật xuất hiện ngân châm của Vân Trân.
Đây là sự thật không thay đổi được.
"Dù trong việc này có hiểu lầm hay không, ngân châm của Vân cô nương xuất hiện ở tướng quân phủ, làm người của tướng quân phủ, mạt tướng cần đưa Vân cô nương về tướng quân phủ hỏi chuyện. Mong Túc Vương đừng khó xử." Chiến Sơn Hà nói.
Gã cố ý không gọi "Vân phu nhân", đó là không muốn kéo Túc Vương phủ liên lụy vào.
Nếu chuyện này liên lụy tới Túc Vương phủ, phiền toái chắc chắn sẽ rất lớn, đây là điều không ai muốn nhìn thấy.
Triệu Húc còn muốn phản bác, Vân Trân ngăn hắn lại.
"Vương gia, cứ để thiếp thân đi với Chiến tướng quân tới tướng quân phủ một chuyến, vừa lúc có thể trả cho thiếp thân sự trong sạch." Vân Trân nói với Triệu Húc, cũng như nói với Chiến Sơn Hà dẫn đầu người của tướng quân phủ tới.
Triệu Húc nhìn nàng.
"Được." Rất nhanh, hắn gật đầu, "Vậy bổn vương đi với nàng."
"Túc Vương, Vân cô nương, mời."
...
Trên đường tới tướng quân phủ, trong lòng Vân Trân không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Trấn Bắc Hầu bị ám sát, hơn nữa tướng quân phủ còn thất lạc đồ quan trọng.
Hai việc này cùng xảy ra rất khó khiến nàng không nghĩ tới Lưu Vân Bạch, huống chi đối phương còn lấy ngân châm hãm hại nàng.
Ngân chân của nàng đã trải qua xử lý đặc biệt.
Ban đầu nó chỉ là ngân châm bình thường giấu bên hông, giấu trong tay áo dùng để phòng thân. Sau này, nàng nhờ nghệ nhân chế tạo ngân chân đầu sắc bén hơn, thân mềm hơn, có thể giấu trong vòng tay. Như vậy, cho dù bị kẻ địch khống chế, rất ít ai để ý tới vòng tay không đáng tiền.
Nàng nào ngờ nó lại trở thành công cụ để kẻ xấu hãm hại mình!
"Không sao đâu." Triệu Húc cầm tay nàng, an ủi.
Vân Trân nhìn hắn, gật đầu.
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại.
Đã tới tướng quân phủ.
Triệu Húc đỡ Vân Trân xuống xe ngựa.
"Túc Vương, Vân cô nương, mời bên này." Chiến Sơn Hà nói.
Triệu Húc gật đầu với gã, sau đó cùng Vân Trân vào tướng quân phủ.
Trong tướng quân phủ, thủ vệ nghiêm ngặt.
Tướng quân phủ không quá lớn, rất nhanh, bọn họ đã tới đại sảnh.
Trong đại sảnh đã có mấy người ngồi.
Đằng trước là một nam nhân trung niên, đó chính là Trấn Bắc Hầu, đại nguyên soái thiên binh vạn mã của Vân Hán Quốc - Liễu Hầu Uyên. Dáng người Liễu Hầu Uyên đĩnh bạc, toàn thân tản ra khí thế, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như kiếm, có lắng đọng của thời gian cùng trí tuệ.
Phía sau Liễu Hầu Uyên là phu nhân của ông ta và đại nhi tử Liễu Minh Nhẫn.
Nhìn thấy Triệu Húc, Liễu Hầu Uyên cùng người nhà chào hỏi.
Triệu Húc đáp lễ.
"Túc Vương, mời vào trong ngồi." Liễu Hầu Uyên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.