Chương trước
Chương sau
Không ai ngờ Chu ma ma lại muốn giết nàng.
Nơi này là Bạc Liễu Viện, không biết Chu ma ma có còn đồng lõa khác không?
Cho nên nhanh chóng rời khỏi đây mới là an toàn nhất.
"Không cần." Vân Trân lắc đầu, "Gọi người vào, đưa bà ta ra ngoài."
Nói rồi, Vân Trân lấy thuốc cầm máu, băng bó đơn giản cho mình, sau đó đến bên mép giường, giúp A Dần hạ sốt.
"Ngươi..." Tử Thị nhìn nàng, không thể hiểu được.
Vân Trân không quay đầu cũng biết nàng ấy nghĩ gì.
"Dù nói thế nào, A Dần vô tội."
"Mẫu thân" trên danh nghĩa của nó thật ra là kẻ thù giết mẫu thân nó.
Bà vú chăm sóc bên cạnh thế mà dùng nó làm mồi, lợi dụng nó để giết Vân Trân.
Vân Trân không khỏi nghĩ A Dần sốt cao rốt cuộc có phải do Chu ma ma cố ý hay không. Nhưng dù nguyên nhân là gì, A Dần sốt cao như vậy, Chu ma ma khẳng định không thoát khỏi liên quan.
Hiện tại, điều duy nhất nàng cảm thấy may mắn chính là A Dần còn nhỏ, nhỏ đến mức nó căn bản không biết cái gì là thù hận, cái gì là phản bội.
...
Chờ A Dần không còn sốt nghiêm trọng, Vân Trân dùng chăn bọc nó lại, bế nó lên, định đưa về Tê Thư Trai.
Không phải nàng mềm lòng, mà vì nàng biết còn để A Dần ở đây, nó sớm muộn cũng sẽ chết.
Nàng bế A Dần đi trước, Tử Thị giúp nàng cầm hòm thuốc đi sau.
Hắn trên danh nghĩa "Mẫu thân", kỳ thật là hắn sát mẫu kẻ thù.
Khi bọn họ ra tới cửa phòng, phát hiện Ám Thất đang quỳ gối ngay cửa.
"Phu nhân, người nọ đã bị xử lý." Ám Thất nói, "Ám Thất bảo hộ bất lực, để phu nhân bị thương, xin phu nhân trách phạt."
"Việc này không trách ngươi, ngươi đứng lên đi."
Ám Thất không đứng dậy.
"Đây là mệnh lệnh." Vân Trân trầm giọng.
Ám Thất nghe vậy, thoáng do dự, cuối cùng cũng đứng lên.
...
"Đi tra những người ở viện này. Ta không hi vọng chuyện như vậy lại xảy ra." Trước khi rời khỏi Bạc Liễu Viện, Vân Trân nói với Ám Thất.
"Xin phu nhân yên tâm, Ám Thất nhất định sẽ tra rõ."
Vân Trân gật đầu, sau đó bế A Dần cùng Tử Thị về Tê Thư Trai.
Vì A Dần vẫn còn sốt, Vân Trân không dám để nó ở cùng Vân Trân, do vậy nàng lại phái một vú nuôi khác tới chăm sóc A Dần. Chờ A Dần ngủ rồi, Vân Trân mới ra khỏi phòng.
"Ngươi định làm thế nào? Nuôi nó sao?" Thời điểm không có ai, Tử Thị hỏi Vân Trân.
Vân Trân giơ tay xoa giữa mày, lắc đầu: "Không, có lẽ phải đưa đi."
A Dần không phải hài tử của Triệu Húc, hơn nữa còn quấn vào "gièm pha" của hoàng gia, thành vật hi sinh. Hiện tại nó lại chiếm thân phận đích trưởng tử của Triệu Húc, thân phận nhạy cảm. Dù là Triệu Húc hay Đức Phi sau khi biết chân tướng đều không cho phép A Dần tiếp tục chiếm vị trí này, hưởng thụ tôn vinh nhi tử thân sinh của Triệu Húc vốn nên hưởng.
Cách tốt nhất trước mắt chính là đưa A Dần đi.
Tìm cho nó một gia đình trong sạch, để nó rời xa phân tranh, ở hoàn cảnh bình thường, lớn lên như một hài tử bình thường.
Đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho A Dần.
Vân Trân đoán sau khi từ thành Hỏa Diễm trở về, Triệu Húc sẽ phái người xử lý chuyện này.
"Như thế thì tốt." Tử Thị gật đầu.
Tiếp tục ở lại Túc Vương phủ chỉ khiến tình cảnh của nó càng xấu hổ, còn không bằng lớn lên ở gia đình bá tánh tầm thường.
...
Trong lúc điều tra hạ nhân của Bạc Liễu Viện, Ám Thất vô tình phát hiện không thấy thị nữ Nhạn Bắc của Liễu Trản Anh đâu, dường như sau ngày hỏa hoạn đó, người xung quanh không ai nhìn thấy Nhạn Bắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.