Chương trước
Chương sau
Vân Trân bị nhốt vào địa lao.
Vừa vào địa lao, liền có một người tới.
"Vương huynh lo Độc Cô Hạo Lan sẽ nhân cơ hội này ra tay với ngươi, cho nên đặc biệt nhờ ta tới bảo vệ sự an toàn của ngươi." Giờ phút này, Độc Cô Minh Ngọc đứng trước cửa nhà tù, nói với Vân Trân.
Dù nói thế nào, Độc Cô Minh Ngọc cũng là nữ nhi của Độc Cô Khiếu Lang, công chúa của bộ lạc Sư Thứu. Ngày thường nàng lập không ít công lớn, danh vọng ở bộ lạc Sư Thứu rất cao, cho dù là Độc Cô Hạo Lan cũng không dám trực tiếp xuống tay với nàng.
Có Độc Cô Minh Ngọc ở địa lao với Vân Trân, người của Độc Cô Hạo Lan sẽ không dám dùng tư hình với nàng.
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu, lại nhíu mày nói, "Nhưng cứ như vậy, ngươi cũng gặp nguy hiểm."
Tuy trước đây Độc Cô Hạo Lan kiêng kỵ thân phận của Độc Cô Minh Ngọc, không dám làm gì nàng ấy. Nhưng hiện tại, Độc Cô Khiếu Lang đã chết, dù là Ngụy Thư Tĩnh hay Độc Cô Minh Ngọc, bọn họ đều mất đi chỗ dựa. Lúc này nàng ấy đi theo Vân Trân, ở lại địa lao, Vân Trân chỉ sợ Độc Cô Hạo Lan chó cùng rứt giậu giết luôn Độc Cô Minh Ngọc.
Dù sao, ngay cả thúc phụ nuôi nấng mình Độc Cô Hạo Lan cũng giết.
"Hừ! Cái tên súc sinh Độc Cô Hạo Lan kia! Ta còn sợ gã không ra tay với ta! Nếu gã dám ra tay, ta nhất định sẽ khiến gã chết dưới roi của ta, an ủi phụ vương ở trên trời có linh thiêng." Nghe Vân Trân nói, trong mắt Độc Cô Minh Ngọc xẹt qua một tia hận ý.
"Ngươi, biết rồi?" Vân Trân hỏi.
"Ừ, độc của phụ vương khẳng định là do tên súc sinh Độc Cô Hạo Lan kia hạ!" Độc Cô Minh Ngọc nghiến răng, "Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tự tay giết gã, báo thủ cho phụ vương!"
Vân Trân nhìn nàng ấy, muốn an ủi, nhưng lại không biết an ủi từ đâu.
Dù sao, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều ít ít khi cảm nhận được huyết mạch thân tình.
"Sẽ có một ngày như vậy." Cuối cùng, Vân Trân nói, "Độc Cô đại vương sẽ không chết không rõ ràng."
...
Quả thật sau khi Vân Trân vào địa lao, rất nhanh liền có người muốn tới thẩm vấn.
Nhưng Độc Cô Minh Ngọc giống như cái bóng của Vân Trân, nàng đi đâu, Độc Cô Minh Ngọc đều đi tới đó. Nhìn những kẻ muốn dụng hình với Vân Trân, Độc Cô Minh Ngọc lập tức đứng ra bảo vệ nàng.
Đám người Độc Cô Hạo Lan hết cách, chỉ đành bỏ đi.
Đám người đi rồi, Vân Trân vốn tưởng cơn sóng thứ hai sẽ nhanh tới. Thậm chí, Độc Cô Hạo Lan sẽ tự mình tới thẩm vấn nàng. Dù sao hiện tại, Vân Trân là "quân bài" tốt nhất Độc Cô Hạo Lan dùng để đối phó Ngụy đại ca. Chỉ cần nàng "nghe lời", đẩy tội danh hại chết Độc Cô Khiếu Lang lên người Ngụy đại ca, như vậy dù chân tướng là gì, Độc Cô Hạo Lan đều có cái cớ "đuổi giết" Ngụy đại ca.
Vân Trân cho rằng Độc Cô Hạo Lan sẽ xuất hiện.
Hoặc là hạ độc trong đồ ăn, ngụy tạo chứng cứ, làm nàng "sợ tội tự sát".
Nhưng khiến người ta thắc mắc chính là mấy ngày tiếp theo, dù là Độc Cô Hạo Lan hay những kẻ phụ trách thẩm vấn đều không xuất hiện.
Địa lao rất an tĩnh.
Nhưng sự an tĩnh này khiến Vân Trân hoang mang.
"Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?" Độc Cô Minh Ngọc nghe tiếng có người tới.
Vân Trân nhíu mày.
Ngay ngày thứ sáu Vân Trân bị nhốt vào địa lao, có hộ vệ chạy vào nói với họ, Độc Cô Hạo Lan tạo phản!
Độc Cô Hạo Lan cấu kết với bộ lạc Linh Xu và Chiến Lang tấn công vào vương đình, hiện tại đã đến hành cung. Hộ vệ phụng lệnh Ngụy Thư Tĩnh đến dẫn các nàng đi trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.