Chương trước
Chương sau
"Hừ!" Lại có người vào, khinh thường nhìn về phía nhóm Vân Trân.
Vân Trân ngẩng đầu, liền thấy Đỗ Thất bị Lệ Vô Ngân cắt nửa bên tai đứng ngoài cửa trừng mắt nhìn họ, đặc biệt là ánh mắt nhìn Lệ Vô Ngân, như hận không thể lộ da rút gân hắn, chẳng qua lại sợ võ công của Lệ Vô Ngân, không dám tùy tiện tiên lên mà thôi.
"Ha!" Độc Thủ Y Tiên cười khinh miệt, "Nha đầu, vi sư sớm đã nói với con, trên đời này không phải mọi người đều đáng để con cứu. Con xem bây giờ đi, một đám vong ân phụ nghĩa. A..."
Nói xong, lão nhân thở dài một tiếng.
"Ông già kia, ông nói ai là kẻ vong ân phụ nghĩa? Ông nói lại một lần nữa xem, ta..." Đỗ Thất vừa nghe, nổi trận lôi đình, muốn xông tới.
"Đỗ Thất!"
Lúc này lại có người tới, Vân Trân nhớ Hoàng Phủ Ngạo Tuyết từng gọi ông ta là Tam gia.
Tam gia quát lớn với Đỗ Thất, sau đó quay đầu, chắp tay với nhóm Vân Trân: "Ba vị, thật sự ngại quá, tính tình Đỗ Thất lỗ mãng, nhưng gã không phải người xấu, chỉ là quá lo cho Đại ca nên mới nói không lựa lời. Nếu có chỗ mạo phạm, mong ba vị thứ lỗi."
"Mạo phạm? Ai dám gánh nổi!" Độc Thủ Y Tiên lạnh giọng.
Tam gia không muốn tiếp tục nhiều lời, trừng mắt nhìn Đỗ Thất một cái, lên lầu.
"Các ngươi chờ đó cho ta!" Nói xong, Đỗ Thất cũng bỏ đi.
"Hừ, đúng là trẻ nhỏ vô tri." Đỗ Thất đi rồi, Độc Thủ Y Tiên gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nói.
...
Hôm đó, thời điểm ba sư đồ Vân Trân vào khách điếm, cùng người của cửa hàng Hoàng Phủ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng đến hôm sau, khi bọn họ định lên đường, lại bị người của cửa hàng Hoàng Phủ ngăn cản.
"Các ngươi không được đi!"
"Hung thủ giết người! Không được đi!"
"Giết người còn muốn chạy? Bắt buộc phải trả lại công bằng cho chúng ta!"
Người của cửa hàng Hoàng Phủ kêu la.
Độc Thủ Y Tiên nhướng mày, muốn mở miệng mắng.
Vân Trân vội giành lời trước: "Không biết các vị có ý gì?"
Rời khỏi cửa quan, không cần lo bị nhận ra, Vân Trân đã không còn mang mũ có rèm nữa.
"Có ý gì? Có ý gì chẳng lẽ các ngươi không hiểu hả?"
Vân Trân nhíu mày, cảm thấy mấy người này có hơi không nói đạo lý.
Xem ra sư phụ nói đúng, có một số người vốn không nên cứu.
"Ba vị, thật ngại quá." Đúng lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết mặc bộ xiêm y màu vàng từ sau đám người bước ra, ôm quyền với họ, "Trước mắt có chuyện quả thật cần các vị ở lại giải thích một chút."
Đi sau Hoàng Phủ Ngạo Tuyết là Tam gia.
"Chuyện gì?" Vân Trân hỏi.
Bên phía bọn họ chỉ có thể là nàng đứng ra nói chuyện.
Sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng tính tình cổ quái, Lệ Vô Ngân lại là kẻ lạnh lùng không muốn nhiều lời. Nếu bảo họ mở miệng, chỉ sợ không cần giải thích, hai bên sẽ trực tiếp đánh nhau.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nhìn họ: "Sáng sớm hôm nay, Đỗ Thất được phát hiện chết trong phòng, một kiếm xuyên tim."
Nam nhân tên Đỗ Thất kia chết rồi?"
Vân Trân sửng sốt, lập tức hiểu tại sao sáng sớm người của cửa hàng Hoàng Phủ tới tìm họ.
"Các ngươi đang nghi ngờ người do chúng ta giết?" Vân Trân hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.