Chương trước
Chương sau
Sau khi xem xong phong thư, Triệu Húc im lặng không nói gì.
Vân Trân nhìn hắn, không khỏi lo lắng.
Nàng có thể liên tưởng đến những sự "trùng hợp đó", Triệu Húc cũng vậy.
Dù nói thế nào, đó cũng là đứa bé đầu tiên của Triệu Húc, là trưởng tử.
Dù hắn và Liễu Trản Anh ra sau, đó cũng là hài tử của hắn.
Nếu đúng như nàng phỏng đoán, tâm trạng Triệu Húc chắc chắn sẽ rất khổ sở.
"Trân Nhi." Không biết qua bao lâu, Triệu Húc gọi nàng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
"Có bí mật này đã đè nặng trong lòng ta rất lâu." Triệu Húc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, "Thật ra đứa bé trong bụng vương phi không phải của ta."
Cái gì?
Vân Trân mở to hai mắt.
Nàng không dám tin mà nhìn Triệu Húc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng nghe lầm sao?
Nếu vậy... Nhưng...
"Ta biết nàng đang nghi ngờ điều gì." Triệu Húc giữ chặt vai nàng, trầm giọng, "Thật ra lần đầu tiên ta ý thức được cũng rất khiếp sợ, có điều ngoại trừ khiếp sợ, lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm."
Năm trước, sau khi đưa Vân Trân đến chùa Kỳ Sơn, Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã xảy ra "một đêm hoang đường".
Ngày ấy, Liễu Trản Anh mời hắn đến viện của mình, nói muốn tâm sự.
Triệu Húc thấy nàng thành khẩn, liền đồng ý.
Sau chuyện ở Giang Nam, Triệu Húc đã cai rượu, cho nên khi ấy hắn không uống rượu. Liễu Trản Anh biết, không miễn cưỡng hắn, nhưng lại lén bỏ thuốc mê trong lư hương.
Hắn không phòng bị, trúng chiêu.
Liễu Trản Anh uống thuốc giải trước, không bị sao.
Chuyện sau khi hôn mê, hắn không biết.
Đến lúc tỉnh lại đã là hôm sau, hắn nằm trên giường Liễu Trản Anh, Liễu Trản Anh mặc xiêm y trước mặt hắn.
Liễu Trản Anh thấy hắn tỉnh lại, đưa khăn lạc hồng cho hắn.
Lúc ấy, tâm trạng Triệu Húc rất loạn.
Từ lúc phát hiện mình tỉnh lại trên giường Liễu Trản Anh đến khi nhìn chiếc khăn kia, hắn căn bản không thể nghĩ nhiều.
Sau đó chờ bình tĩnh lại, hắn cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng.
Theo lý thuyết, thứ hắn trúng là thuốc mê.
Cho dù hắn hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ, cũng không thể trong tình huống mơ mơ hồ đồ, ngoại trừ Trân Nhi, xảy ra quan hệ với nữ nhân khác.
Hơn nữa hắn ngủ rất sâu, đối với chuyện xảy ra, ít nhiều cũng nên có ấn tượng.
Nhưng ký ức sau khi hôn mê, trong đầu hắn lại không hề có chút ấn tượng.
Ngay thời điểm nghi hoặc trong lòng Triệu Húc ngày càng lớn, Liễu Trản Anh đột nhiên ngất xỉu trong hoa viên. Ngự y tới bắt mạch, nói là hỉ mạch.
Liễu Trản Anh có hỉ?
Liễu Trản Anh hoài hài tử của hắn?
Khoảnh khắc nghe được tin này, trong đầu Triệu Húc có một âm thanh không ngừng nói với hắn, đây là chuyện không thể nào! Đây là chuyện không có khả năng!
Sao Liễu Trản Anh có thể có hỉ? Sao có thể có hài tử của hắn?
Tối hôm đó, bọn họ rõ ràng không làm gì cả!
Mang theo nghi vẫn, Triệu Húc lại phái đại phu mẫu thân hắn mời tới bắt mạch cho Liễu Trản Anh.
Mạch đó bắt trước mặt hắn và mẫu phi hắn, tuyệt đối không sai được.
Đây cố tình là "sai trái".
Nhưng đại phu nói đó thật sự là hỉ mạch.
Tính toán thời gian, chính là "đêm đó".
Nhưng...
Hiện thực lại không cho Triệu Húc nhiều thời gian nhiều chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.