Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy món đồ kia, Vân Trân lập tức ngăn cản nha hoàn phía sau theo vào.
Nghe tiếng đóng cửa, Vân Trân vội vàng đến bên bàn, cầm món đồ kia lên, trong ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Nàng nhìn khắp nơi, lại không tìm thấy dấu vết.
Dường như món đồ này vốn đặt trên bàn.
Nhưng...
Vân Trân nhíu mày, nhìn lệnh bài trong tay.
Đây là hỏa diệm lệnh của U Minh giáo.
Nhìn thấy hỏa diệm lệnh, tương đương nhìn thấy giáo chủ U Minh giáo.
Bởi vậy, phàm là người giữ hỏa diệm lệnh sẽ có thể điều khiến giáo chúng U Minh giáo.
Kèm theo hỏa diệm lệnh còn có một tờ giấy, bên trên ghi một địa chỉ, là căn cứ liên lạc của U Minh giáo ở Quán Châu. Ngoại trừ cái này ra, không còn gì khác.
Lệ Vô Ngân, là người sao?
Vân Trân cúi đầu, nhẹ nhàng xoa nắn hỏa diệm lệnh.
Ngươi giao hỏa diệm lệnh cho ta là có ý gì?
Chẳng lẽ ngươi đã quên ta không còn là người của U Minh giáo sao?
Vân Trân cất hỏa diệm lệnh đi.
Qua mấy ngày, sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng tới Túc Vương phủ.
Vân Trân gặp được ông ở Hàn Lan Viện của Triệu Húc.
"Sư phụ?" Vân Trân sửng sốt.
Độc Thủ Y Tiên xoay người, đôi mắt như vừa nhìn là có thể biết hết dừng trên người nàng.
Sau đó, Độc Thủ Y Tiên gật đầu. . truyện ngôn tình
"Tiền bối đường xa tới đây, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với Trân Nhi đúng không?" Triệu Húc lên tiếng, "Ngài cứ ở đây đi, ta ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị tiệc tối, đón gió tẩy trần cho tiền bối."
Nói xong, Triệu Húc lại nhìn Vân Trân, rồi dẫn người rời đi.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn hai sư đồ Vân Trân.
Độc Thủ Y Tiên đứng giữa phòng khách lẳng lặng nhìn Vân Trân.
Nhưng ánh mắt Vân Trân lại hướng về nơi khác.
Qua hồi lâu, Độc Thủ Y Tiên thở dài.
Vân Trân như hoàn hồn, duỗi tay về phía Độc Thủ Y Tiên: "Sư phụ, qua đây ngồi đi."
Độc Thủ Y Tiên lắc đầu, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Vân Trân cũng ngồi xuống.
Độc Thủ Y Tiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Vân Trân thấy ông nhìn mình, thầm thở dài, đặt tay lên bàn. Độc Thủ Y Tiên cũng vươn tay, bắt mạch cho nàng.
Quá trình bắt mạch vô cùng an tĩnh.
Vân Trân vốn cho rằng bản thân sẽ rất căng thẳng, có rất nhiều lời muốn nói với Độc Thủ Y Tiên, nhưng giờ phút này nàng lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ trước đó đã suy xét quá nhiều, cho nên tới lúc này, ngược lại bình tĩnh.
Nàng ngay cả chết cũng không sợ, còn có thể sợ gì?
"Con..." Độc Thủ Y Tiên bắt mạch xong, rút tay về, nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy bi thương, "Con sống không được lâu nữa."
"Đồ nhi biết." Vân Trân gật đầu.
"Sao con còn bình tĩnh như thế?" Độc Thủ Y Tiên nhướng mày, phẫn nộ, "Con sắp chết rồi."
Vân Trân ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu: "Vâng."
"Trong tình huống này con còn dám mang thai, con là ngại thời gian của mình dài quá sao?"
"Đồ nhi không dám."
"Không dám?" Độc Thủ Y Tiên cười lạnh, "Ta thấy lá gan của con lớn lắm đấy, có gì mà con không dám. Chết con còn không sợ, con còn sợ cái gì? Chỉ đáng thương cho ta, vất vả lắm mới nhận một đồ đệ, vốn tưởng có thể kế thừa y thuật, kết quả không ngờ nó còn muốn chết trước lão già thúi ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.