Chương trước
Chương sau
Người đứng đầu hộ vệ doanh là Liễu Khiếu Lâm, Liễu Khiếu Lâm là người Liễu gia...
Theo lý thuyết, gã không nên làm ra chuyện như vậy.
Có điều...
Nếu liên hệ Liễu Khiếu Lâm với Liễu Trản Anh, Vương gia và Vân Trân, như vậy việc "không có khả năng" lập tức biến thành "có khả năng".
Nhưng dù là Vân Trân hay Triệu Húc, bọn họ đều không tin chuyện này có liên quan tới Liễu Trản Anh.
Đặc biệt là Triệu Húc.
Hắn không tin nàng ấy hiện tại lại điên cuồng như thế.
"Nàng yên tâm." Triệu Húc nắm tay Vân Trân, "Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới nàng ấy, ta quyết không bỏ qua. Ta sẽ trả lại cho Vương gia một sự công bằng."
Vân Trân nhìn Triệu Húc, tâm trạng phức tạp, gật đầu.
Nàng từng nghĩ Vương gia gặp tai nạn lần này liệu có phải do nàng hay không.
Nhưng khi đó chỉ là suy đoán.
Mà hiện giờ xem ra, không phải không có khả năng.
Liễu Trản Anh sớm đã không còn là Liễu Trản Anh của quá khứ.
Từ khoảnh khắc Liễu Thục Phi muốn giết nàng đến đủ chuyện phía sau...
Quả Nhi chết, bây giờ là Vương gia.
Có lẽ ngay cả bản thân Liễu Trản Anh cũng không biết hiện tại bản thân đã biến thành bộ dáng gì.
...
Thời điểm vụ án của Vương gia tra được tới đây, Bát sư huynh tới khách điếm chào từ biệt Vân Trân.
Ngày hắn tới, Triệu Húc không có ở khách điếm, giống như đặc biệt chọn thời gian mà tới.
"Ta chuẩn bị về bộ lạc Sư Thứu." Bát sư huynh đứng trước mặt Vân Trân, nói, "Ngươi có gì muốn nói với đệ ấy không?"
"Phiền huynh thay ta chuyển lời cho Ngụy đại ca, cứ nói ta ở Vân Hán Quốc, tất cả đều mạnh khỏe."
Vân Trân nói xong, Bát sư huynh nhìn nàng chằm chằm.
Vân Trân không nhúc nhích.
Đột nhiên, Bát sư huynh bắt lấy cổ tay nàng.
Mấy chiêu Vân Trân học từ chỗ Lệ Vô Ngân nào so bằng Bát sư huynh xuất thân núi Kình Thương?
Rất nhanh, cổ tay Vân Trân đã bị Bát sư huynh chế ngự.
Thấy vậy, Vân Trân biết không thể lừa gạt, không giãy giụa nữa.
Bát sư huynh nhíu mày.
"Sao mạch đập của ngươi lại yếu như vậy? Còn nữa, thật kỳ lạ, mạch đập như có hạt châu lăn lộn, đây là mạch tượng gì?"
Vân Trân rút tay về.
"Hỉ mạch." Nàng nói.
"Hỉ mạch, hỉ mạch... Cái gì? Hỉ mạch?" Bát sư huynh khiếp sợ, "Chẳng lẽ là..."
Thấy Vân Trân không thừa nhận, Bát sư huynh lộ vẻ thương tiếc.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
"Sao ngươi lại nghĩ không thông thế hả?" Cuối cùng, Bát sư huynh nói một câu.
"Huynh sẽ thay ta chuyển lời cho Ngụy đại ca chứ?"
"Sẽ. Ta sẽ nói với đệ ấy ngươi sống rất tốt."
"Đa tạ."
"... A."
Bát sư huynh đi rồi.
Vân Trân buông tay áo.
May mà vì hỉ mạch, Bát sư huynh không tiếp tục truy vấn, bằng không tình trạng sức khỏe của nàng sợ rằng không giấu được.
Như vậy cũng tốt.
Để Bát sư huynh trở về chuyển lời với Ngụy đại ca.
Như thế, Ngụy đại ca cũng có thể yên tâm một chút.
...
Liễu Minh Nhẫn đột nhiên tới khiến vụ án của Vương lão gia có thay đổi.
Triệu Húc có Liễu Minh Nhẫn duy trì, người của hộ vệ doanh không dám giấu giếm.
Rất nhanh, sự việc đã tra ra manh mối.
Đúng như họ suy đoán, đồ của người Nhung trong đội ngũ Vương gia thật sự do người của hộ vệ doanh vu oan hãm hại. Kẻ đó chính là bản thân Liễu Khiếu Lâm.
Ban đầu, Liễu Khiếu Lâm chỉ nói tất cả chuyện này một mình gã gánh chịu, còn về lý do thì im bặt không nhắc đến. Mãi đến khi Liễu Minh Nhẫn ra mặt, triệu kiến riêng Liễu Khiếu Lâm, chân tướng mới bại lộ.
"Ta là vì trút giận cho Trản Anh! Túc Vương kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì!" Liễu Khiếu Lâm quát lớn với Liễu Minh Nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.