Chương trước
Chương sau
Thì ra Trát Lạc không phải tên của người, cũng không phải ám hiệu kỳ quái, mà là một thôn nhỏ cách thành Quán Châu không xa. Cái thôn kia tên là Trát Lạc.
"Thôn Trát Lạc?" Vân Trân nhíu mày.
Trước khi chết, Quả Nhi để lại manh mối Trát Lạc là muốn đưa bọn họ tới thôn Trát Lạc. Như vậy thôn Trát Lạc kia đang cất giấu bí mật gì? Có liên quan gì tới Bạc Liễu Viện.
"Nàng không cần lo lắng, cái chết của Quả Nhi cứ giao cho ta. Ta biết hai người tỷ muội tình thâm, chỉ là người chết không thể sống lại, nếu nàng có thể giúp nàng ấy rửa sạch oan khuất, nàng ấy ở dưới suối vàng cũng được nhắm mắt." Triệu Húc nói.
Hắn không biết chuyện Quả Nhi đã phản bội nàng.
Ngày ấy ở chùa Kỳ Sơn, Bích Diên đưa thuốc độc của Đức Phi tới, Triệu Húc từ miệng Ám Thất biết Quả Nhi cũng có mặt. Nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Quả Nhi bị ép buộc, bản thân cũng thân bất do kỷ, là đả kích cuối cùng mẫu phi hắn muốn cho Vân Trân.
Hắn không đào sâu, Ám Thất cũng không kể tỉ mỉ.
Sau này hắn tới thành Quán Châu, mẫu phi hắn an bài Quả Nhi đi theo, hắn cũng không bất mãn.
Trong mắt hắn, Quả Nhi chỉ là một nha hoàn thân thiết với Vân Trân. Ngoại trừ việc này, không còn gì khác. Hơn nữa, Vân Trân cũng không muốn cho Triệu Húc thấy những tranh đấu âm u đó.
Do vậy đến giờ, Triệu Húc hoàn toàn không biết Quả Nhi và Vân Trân đã tuyệt giao, Quả Nhi từng tự tay đưa rượu độc cho Vân Trân, cái ngày Liễu Trản Anh sinh con, Quả Nhi còn định hạ độc Liễu Trản Anh, hãm hại Vân Trân.
Sự việc đã qua, Quả Nhi cũng chết, chuyện trước kia, Vân Trân không muốn nhắc lại.
"Ám vệ tới báo, đã có tin tức của Độc Thủ Y Tiên tiền bối." Triệu Húc lại nói.
Vân Trân mở lớn hai mắt, bên trong tràn ngập khiếp sợ cùng hoảng loạn.
Nhưng Triệu Húc đắm chìm trong cao hứng không hề phát hiện Vân Trân khác thường, mà tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Y thuật của Độc Thủ Y Tiên tiền bối cao mình, khẳng định có thể trị khỏi bệnh cho nàng. Chờ lão nhân gia tới thành Quán Châu, chúng ta không cần lo lắng nữa."
Vân Trân nghe Triệu Húc thì thầm về tương lai của họ.
Tâm tình ngày càng rơi xuống đáy vực.
Sư phụ tới, vậy chuyện Từ Bi Độ sợ rằng không giữ nổi.
...
Bạc Liễu Viện.
"Nương nương, gần đây vương gia đều ngủ lại Tê Thư Trai. Ngài không biết hiện giờ người bên dưới đang đồn gì đâu!" Nhạn Bắc đứng cạnh Liễu Trản Anh, nghiến răng nói.
Trước kia thời điểm Vân đại phu cứu vương phi, nàng còn cảm thấy Vân đại phu là người tốt, không ngờ lại là kẻ bụng dạ khó lường, muốn mượn quan hệ của vương phi để câu dẫn vương gia.
Với thân phận của vương gia, vẫn luôn có nữ nhân dùng thủ đoạn, có điều đều thất bại. Hoàn toàn không ngờ, Vân đại phu kia thế mà thành công.
Có thể thấy được "công lực" của nàng rất thâm hậu, là nữ nhân "tâm cơ thâm trầm."
Nhạn Bắc nói xong, mấy bà tử từ kinh thành tới gật đầu phụ họa, mắng chửi Vân Trân.
"Đủ rồi!" Liễu Trản Anh lên tiếng ngắt lời.
Trong phòng lập tức an tĩnh.
"Chuyện bảo các ngươi làm, làm đến đâu rồi?"
Một bà tử đứng ra, đắc ý trả lời: "Nương nương, đã phái người đi làm, bảo đảm lần này có thể lật đổ đối phương."
"Thế thì tốt." Liễu Trản Anh cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.