Chương trước
Chương sau
"Nhưng... Nhưng...." Vương Kỳ Lân ấp a ấp úng, nhưng nó phát hiện Vân Trân thật sự không theo nó về.
Dù nó có quậy phá hay tinh ranh cỡ nào cũng chỉ là hài tử sáu tuổi. Thấy Vân Trân không về cùng mình, nó chua xót, chui vào lòng Vân Trân, buồn bã ôm nàng.
Triệu Húc đứng sau Vân Trân nhìn bọn họ.
Biết Vân Trân sẽ không theo huynh đệ Vương gia về huyện Lương Khê, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Lại nhìn hài tử dựa vào lòng Vân Trân khóc nhè, hắn bỗng cảm thấy nó không còn chán ghét như trước đây.
Tính ra, nó chỉ là hài tử.
Điều Triệu Húc để ý, lo lắng, sợ hãi, cũng chỉ là liệu Vân Trân có cùng bọn họ rời đi không.
...
Trong lúc Vân Trân và Triệu Húc ở cổng thành đưa tiễn huynh đệ Vương gia, Quả Nhi hoảng loạn chạy ra khỏi Bạc Liễu Viện, dựa vào vách tường, thở hổn hển.
Khiếp sợ và không dám tin trong mắt nàng ta đến bây giờ vẫn chưa biến mất.
Nhưng rất nhanh, chúng đã bị hưng phấn lấp đầy.
Nàng ta không ngờ mình lại nghe được chút chuyện.
Không, không phải chút chuyện, mà là chuyện vô cùng quan trọng.
Có những tin tức này, nàng ta không phải sẽ lập công lớn trước mặt Đức Phi nương nương và vương gia sao?
Đến lúc đó, một khi cao hứng, Đức Phi khẳng định sẽ có thưởng lớn, nói không chừng còn ban nàng ta cho vương gia, để nàng ta hầu hạ vương gia, lắc mình thay đổi, từ nô tỳ trở thành chủ tử.
Nhưng ngẫm lại, Quả Nhi liền cảm thấy gần đây bản thân mạo hiểm điều tra đúng là đáng giá.
Trước mắt, nàng ta phải nhanh chóng nói tin này với vương gia, ở trước mặt vương gia vạch trần âm mưu của vương phi, âm mưu của Liễu gia, để tránh cho xảy ra ngoài ý muốn, bản thân chuốc họa vào thân.
Nghĩ vậy, Quả Nhi không dám chậm trễ, lập tức tới Hàn Lan Viện của Triệu Húc.
"Cái gì? Ngươi nói vương gia không ở trong phủ? Vương gia không ở trong phủ thì đi đâu?" Quả Nhi đứng trước cửa Hàn Lan Viện, kinh ngạc hỏi.
"Vương gia là chủ tử, chúng ta là nô tỳ. Nào có chủ tử đi đâu thì phải báo cáo hành tung cho nô tỳ chứ?" Nha hoàn giữ cửa Hàn Lan Viện nói.
"Vậy ngươi có biết khi nào vương gia trở về không?" Quả Nhi sốt ruột.
"Ta không biết." Nha hoàn lắc đầu.
...
Rời khỏi Hàn Lan Viện, Quả Nhi vừa bực bội vừa nôn nóng.
Làm sao đây?
Làm sao bây giờ?
Thành Quán Châu lớn như vậy, bảo nàng ta đi đâu tìm vương gia?
"Các ngươi nghe nói gì chưa? Khi nãy trong viện vương phi mất đồ, Nhạn Bắc đang dẫn theo hạ nhân bắt người thẩm vấn."
"Trời ạ, thế mà có chuyện này?
"Kẻ trộm đúng là to gan, đồ của Bạc Liễu Viện cũng dám trộm?"
"Cũng không biết là ai không có mắt như vậy?"
Mấy nha hoàn đi qua dưới hành lang.
Chờ các nàng đi rồi, Quả Nhi mới từ sau gốc cây đứng lên, ánh mắt hoảng loạn.
Mất đồ?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ thời điểm nàng ta trốn sau cửa sổ nghe lén đã bị phát hiện?
Nghĩ vậy, sắc mặt Quả Nhi lập tức thay đổi.
Lúc này, tay nàng ta vô tình đảo qua đai lưng.
Tức khắc, thân thể nàng ta cứng đờ, cúi đầu, phát hiện túi thơm vốn đeo trên eo đã biến mất từ lúc nào.
Sắc mặt Quả Nhi trắng bệch.
Chẳng lẽ...
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu nàng ta.
Túi thơm kia không hề bình thường, đồ thêu lấy từ vải dệt và sợi tơ lần trước sau khi may y phục cho vương phi còn dư. Nếu điều tra, khẳng định có thể tra đến đầu nàng ta.
Đến tận đây, Quả Nhi không dám nghĩ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.