Chương trước
Chương sau
Lần này, dù có xảy ra chuyện gì, Triệu Húc đều sẽ không để nàng rời đi lần nữa.
Ngoại trừ cảm khái, Triệu Húc cũng rất chờ mong tiểu sinh mệnh sắp tới.
Nguyên nhân chính vì tiểu sinh mệnh kia, hắn mới có lý do quang minh chính đại giữ Trân Nhi bên cạnh mình.
Dù thế nào, với sự thiện lương của Trân Nhi, nàng cũng sẽ không nhẫn tâm để hài tử mới chào đời không có phụ thân đúng không?
Cho nên lần này, hắn khẳng định có thể giữ nàng và hài tử trong bụng nàng lại.
Có điều...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Húc lộ sự lo lắng.
Hắn nhớ tới tin xấu sau khi đại phu tuyên bố tin tốt kia.
Đại phu nói sức khỏe Trân Nhi rất yếu, giống như trúng độc, lại giống như bản thân suy yếu.
Y thuật đại phu không cao, không chẩn ra bệnh.
Cho nên, hắn viết thư ngay trong đêm, sai người tìm sư phụ của Trân Nhi, Độc Thủ Y Tiên tiền bối.
Chỉ cần Độc Thủ Y Tiên tới, sức khỏe của Trân Nhi sẽ không có vấn đề gì.
Triệu Húc nghĩ.
...
Liễu Trản Anh phẫn nộ rời khỏi Hàn Lan Viện.
Nàng không cho ai đi theo.
Bất tri bất giác đã tới trước Tê Thư Trai.
Nàng ngẩng đầu nhìn viện trước mặt, sắc mặt lại thay đổi.
Tại sao?
Tại sao ngươi còn xuất hiện?
Tại sao ngươi luôn âm hồn không tan xuất hiện giữa ta và A Húc?
Kiếp trước ta rốt cuộc đã nợ ngươi cái gì, ngươi sao phải tra tấn ta như thế?
"Trản Anh, nàng tới đây làm gì? Nàng không khỏe, cùng ta về Bạc Liễu Viện đi." Chiến Sơn Hà đuổi theo, muốn đưa nàng đi.
Vừa rồi Túc Vương đã nói rất rõ ràng, nữ nhân kia là mạng của hắn, không động vào được. Trong mắt hắn căn bản không có Trản Anh.
Chiến Sơn Hà không muốn Liễu Trản Anh tiếp tục hãm sâu vào tình cảm với Triệu Húc nữa.
Gã sợ có một ngày, nàng sẽ bị vũng bùn nuốt chửng, không bò ra được.
"Ta hận ả, ta hận ả!" Liễu Trản Anh đứng dưới tàng cây nhìn tòa viện trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trản Anh, nàng đừng nghĩ không thông suốt... Nàng còn trẻ, nàng còn có A Dần... Nàng nghĩ tới A Dần đi, nàng..." Chiến Sơn Hà khuyên nhủ.
Nhưng gã còn chưa nói xong đã bị Liễu Trản Anh ngắt lời.
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn gã.
Đối diện với đôi mắt kia, khoảnh khắc đó, Chiến Sơn Hà cảm thấy người đứng trước mặt mình không còn là Trản Anh muội tử quen thuộc kia nữa, mà là ác quỷ từ âm phủ tới, ác quỷ sống trong thân thể nàng nhìn gã chằm chằm.
Cho dù tung hoành sa trường, kiêu dũng thiện chiến, Chiến Sơn Hà cũng không nhịn được mà rùng mình.
"Đừng nhắc tới cái tên đó! Đừng ở trước mặt ta nhắc tới đứa bé kia! Ta hận nó! Nếu không phải nó, ta đã không lưu lạc đến..."
"Trản Anh!" Mắt thấy Liễu Trản Anh sắp nói ra điều cấm kỵ, Chiến Sơn Hà vội xen vào, "Nàng đừng nói bậy. Dù thế nào, A Dần cũng là hài tử của nàng, là hài tử nàng hoài thai mười tháng sinh ra!"
"Hài tử của ta?" Liễu Trản Anh cười lạnh.
Sao có thể là hài tử của ta chứ?
"Trản Anh? Trản Anh?"
Liễu Trản Anh ngã xuống ngay trước mặt Chiến Sơn Hà.
Chiến Sơn Hà vội đỡ lấy nàng.
Gã lại gọi hai tiếng, phát hiện Liễu Trản Anh đã ngất xỉu.
Bất đắc dĩ, gã thở dài, bế nàng lên, rời khỏi Tê Thư Trai, đi về phía Liễu Bạc Viện.
Bọn họ đi rồi, ở chỗ ngoặt bên cạnh có một người bước ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.