Chương trước
Chương sau
Đúng như Vương Kỳ Lân nói, Vương phu nhân đồng ý với quyết định Vương Kỳ Lân bái Vân Trân làm sư.
Trong mắt của bà, hai lần Vương Kỳ Lân bị đe dọa, Vân Trân dùng y thuật cứu sống nó. Tính ra, Vân Trân và Vương Kỳ Lân rất có duyên, mà Vương Kỳ Lân cũng có duyên với y đạo, nên theo Vân Trân học tập, học được bản lĩnh của nàng ấy, đi cứu người khác.
Còn về gia nghiệp của Vương gia.
Phu phụ Vương gia thật sự coi Vương Quân Ngọc như nhi tử thân sinh.
Mà Vương Quân Ngọc ở trên thương trường đáng tin hơn Vương Kỳ Lân rất nhiều, cũng rất có thiên phú. Mấy năm nay đi theo Vương lão gia, hắn học tập cũng không ít, cho nên sản nghiệp sau này của Vương gia, bọn họ quyết định giao cho Vương Quân Ngọc xử lý.
Vương Quân Ngọc xử lý gia nghiệp, Vương Kỳ Lân thì sao?
Bọn họ không miễn cưỡng nó, cho nó đi làm chuyện mình thích.
Ngoại trừ việc này, Vương phu nhân vẫn còn một mối bận tâm.
Vương Kỳ Lân từ nhỏ bị bọn họ nuông chiều, vô pháp vô thiên, hiện tại có phu thê họ che chở, nhưng mấy chục năm sau thì sao? Tuy Vương Quân Ngọc coi nó như đệ đệ, nhưng sau này nếu Vương Kỳ Lân gây họa, ngay cả Vương gia cũng không bảo vệ nổi nó thì phải làm sao đây?
Nếu đi theo Vân Trân học y thuật, nói không chừng tại thời điểm mấu chốt, có thể bảo vệ Vương Kỳ Lân một mạng.
...
Suy nghĩ này của Vương phu nhân có thể nói là nằm trong dự kiến.
Bởi vì rất lâu sau này, Vương Kỳ Lân quả thật phạm tội lớn ngập trời, nếu không phải có bản lĩnh, chỉ sợ nó thật sự rất khó thoát khỏi cái chết.
Cứ như vậy, Vương gia chuẩn bị lễ bái sư, ở chính sảnh Vương gia, Vương Kỳ Lân chính thức bái Vân Trân làm sư phụ.
"Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy." Vương Kỳ Lân quỳ gối trước mặt Vân Trân, dập đầu ba cái.
"Đây, Lân Nhi." Bên cạnh, Vương phu nhân đưa ly trà cho nó.
Vương Kỳ Lân nhận ly trà, đưa qua đỉnh đầu, cung kính nói với Vân Trân: "Sư phụ, mời uống trà."
Vân Trân nhìn Vương phu nhân, sau đó gật đầu với Vương Kỳ Lân, duỗi tay nhận lấy ly trà trong tay nó, uống một ngụm.
"Được rồi, từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của ta! Ta sẽ ở lại Bắc địa dạy ngươi một năm. Một năm này, ta sẽ dốc toàn lực truyền dạy ngươi những gì ta biết. Ngươi có thể lĩnh hội bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của ngươi." Vân Trân nói.
"Lân Nhi hiểu, Lân Nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ."
...
Cứ như vậy, Vân Trân thu nhận Vương Kỳ Lân.
Một năm còn lại, nàng sẽ ở lại Bắc địa dạy dỗ Vương Kỳ Lân.
Còn về nó có thể lĩnh hội bao nhiêu?
Đúng như lời Vân Trân nói lúc nhận nó làm đồ đệ, phải xem tạo hoa của nó.
Điều nàng có thể làm chỉ có thể tới đây.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ..." Giờ phút này, Vân Trân ngồi trước cửa sổ, viết lại chú thích cho một vài đơn thuốc. Sau này nếu không còn kịp, nàng có thể giao thứ này cho Vương Kỳ Lân, cũng coi như đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho nó.
"Khụ khụ khụ..."
Bút lông từ ngón tay nàng rơi xuống, trên tờ giấy trắng phau để lại nét mực.
Vân Trân che miệng, ho khan.
Chờ cơn ho dừng lại, thời điểm nàng lấy khăn tay xuống, đột nhiên phát hiện bên trên có vết máu loang lổ.
"Khụ khụ..."
Nhất thời, trong ánh mắt của Vân Trân toát ra bi thương khôn kể.
Nàng vẫn luôn cho rằng mình còn một năm.
Nhưng theo tình hình hiện tại, có lẽ một năm cũng không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.