Chương trước
Chương sau
Có điều, nghi hoặc kia tới nhanh, đi cũng rất nhanh.
Nha hoàn kia vội kéo tay áo Quả Nhi, sau đó hành lễ với Vân Trân: "Người chính là đại phu đúng không? Nhờ người tức tốc vào trong xem bệnh cho tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta và hài tử trong bụng nàng ấy sắp không ổn rồi, cầu xin người nhất định phải cứu bọn họ."
Nói xong, thấy Vân Trân vẫn đứng im, nàng ấy kéo tay Quả Nhi.
Quả Nhi cuống quít quay đầu đi, không dám đối diện với Vân Trân: "Cầu xin... Cầu xin đại phu đại phát từ bi cứu phu nhân nhà ta, còn cả hài tử chưa ra đời trong bụng nàng ấy. Đó là huyết mạch duy nhất của gia nhà ta, xin đại phu có thể thương xót."
Nghe Quả Nhi nói, nha hoàn Nhạn Bắc đứng cạnh nàng ấy nghi hoặc nhìn nàng, không rõ vì sao nàng ấy lại nói như vậy.
Gia nhà ta... Huyết mạch duy nhất...
Ha ha ha.
Vân Trân vừa buồn cười, lại phẫn nộ, cuối cùng chỉ còn lại hoang đường và bất đắc dĩ.
Nàng lên đường sau bọn họ lâu như vậy, vì sao còn gặp lại?
"Vân đại phu?" Lần này, Vương phu nhân từ sau bình phong đi ra.
"Khụ khụ khụ, không sao." Vân Trân quay đầu, ho khan vài tiếng, sau đó lấy khăn tay ra đeo lên mặt, che nửa dung nhan, "Đi thôi."
Che mặt xong, Vân Trân mới gật đầu với Vương phu nhân và nha hoàn Nhạn Bắc. Không hề nhìn Quả Nhi một cái, nàng liền nâng bước ra sau bình phong.
Có điều, thời điểm đi ngang qua Quả Nhi, nàng có thể cảm nhận được cả người Quả Nhi căng chặt.
...
Vòng qua bình phong, chiếc giường lớn cùng người nằm trên giường bên trên ánh vào mắt Vân Trân.
Nàng chậm rãi đến bên mép giường, cúi đầu, nhìn người sắc mặt tái nhợt.
Liễu Trản Anh!
Quả thật là Liễu Trản Anh!
Ánh mắt Vân Trân trở nên phức tạp.
Đủ loại ân oán lóe qua đầu nàng.
Nàng tự hỏi bản thân không có chỗ nào có lỗi với Liễu Trản Anh, nhưng đối với Liễu Trản Anh, sự tồn tại của nàng là sai, năm lần bảy lượt muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Nàng ấy, Liễu gia sau lưng nàng ấy...
Nếu không phải Vân Trân nàng mạng lớn, chỉ sợ sớm đã thành quỷ dưới đao của họ.
Nàng ấy vẫn luôn đề phòng nàng, coi nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, là mối uy hiếp lớn nhất của nàng ấy.
Nhưng nàng không hề muốn, nếu nàng thật sự muốn cướp Triệu Húc từ tay nàng ấy, vậy nàng ấy có thể còn an ổn ngồi trên vị trí Túc vương phi như vậy sao? Còn có thể có cơ hội hoài hài tử của Triệu Húc sao?
Hiện giờ, mạng nàng ấy trong sớm tối, cần nàng cứu chữa.
Ha.
Thật châm chọc.
Nếu hiện tại Liễu Trản Anh thần chí thanh tỉnh, không biết nàng ấy có muốn nàng cứu mình hay không?
"Vân đại phu?" Vương phu nhân và nha hoàn đi vào.
Vân Trân quay đầu, bình tĩnh nhìn Quả Nhi, Nhạn Bắc và Liễu Trản Anh.
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu nàng ấy và hài tử trong bụng."
Liễu Trản Anh có thể tìm ra trăm ngàn lý do hận nàng, dồn nàng vào chỗ chết, nàng cũng có thể tìm trăm ngàn lý do để hận Liễu Trản Anh.
Nhưng lúc này, nàng không thể không cứu nàng ấy.
Bởi vì trong bụng nàng ấy là hài tử của Triệu Húc.
Đó không chỉ là hài tử của Liễu Trản Anh, còn là hài tử của Triệu Húc.
Hài tử của Triệu Húc...
Nàng làm sao dám không cứu?
Nàng sẽ cứu, nhất định sẽ cứu!
Nàng chắc chắn sẽ cứu lấy hài tử của Triệu Húc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.