Chương trước
Chương sau
Ở chung mấy ngày, Vân Trân cũng có tình cảm với Vương gia.
Ví dụ như với Vương phu nhân, tuy rằng lần đầu gặp mặt có không thoải mái, nhưng sau khi ở chung, nàng có thể cảm nhận bà không phải người xấu, chỉ là có đôi khi quá sốt rốt, khó tránh sẽ khiến người ta khó chịu, đặc biệt là chuyện liên quan tới Vương Kỳ Lân.
Còn Vương lão gia...
Vương gia là thương hộ.
Vương lão gia cũng giống rất nhiều viên ngoại phú thương, là người có diện mạo phúc hậu, cũng hay vui cười nhiệt tình. Khuyết điểm đương nhiên có, chính là quá cưng chiều Vương Kỳ Lân như Vương phu nhân, bản thân cũng hơi sợ vợ, không phải người dễ nổi nóng.
Vương Kỳ Lân tuy rằng lanh lẹ xảo trá, có hơi vô pháp vô thiên, nhưng đối xử với nàng vẫn rất tốt. Những lúc uống thuốc, cho dù đắng thế nào, nó cũng rất phối hợp, cũng coi như là người bệnh nghe lời.
Hạ nhân Vương gia cũng đối tốt với nàng.
Cho nên thỉnh cầu của Vương phu nhân, nàng không tiện cự tuyệt trực tiếp. Nhưng huyện Lương Khê, dù thế nào nàng cũng sẽ không đi!
...
Đúng như Vương Quân Ngọc nói, du thuyền trở về, Vân Trân phát hiện hạ nhân Vương gia bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên Bắc.
Vương lão gia cũng tới tìm Vân Trân, hi vọng nàng có thể đi cùng bọn họ.
Có điều lần này, Vân Trân nói thẳng quyết định "mãi suy xét" của mình với phu thê Vương gia.
Nàng chỉ nói nàng xuống Nam vì có tâm nguyện chưa hoàn thành, lần này không thể cùng Vương gia tới huyện Lương Khê. Sau này nếu có thời gian, nàng sẽ tới Toại Châu vấn an họ.
Còn về độc trong người Vương Kỳ Lân...
Bọn họ không cần quá lo lắng.
Tuy rằng trong người Vương Kỳ Lân vẫn còn dư độc, nhưng Vân Trân sẽ viết lại phương thuốc cùng những việc cần chú ý. Dược liệu trong phương thuốc không khó tìm, bọn họ chỉ cần cầm phương thuốc tới bất kỳ tiệm thuốc nào cũng có thể mua được.
Chỉ cần làm theo phương thuốc của nàng, lại bảo Vương Kỳ Lân phải nghỉ ngơi, không bao lâu nữa Vương Kỳ Lân sẽ khỏi hẳn.
Lão phu thê Vương gia thấy Vân Trân tâm ý đã quyết, cũng không thể miễn cưỡng, chỉ nói Vương gia nợ nàng một ân tình, cũng tặng nàng một khối lệnh bài làm tín vật, nói rằng cầm lệnh bài này, dù đi đến đâu, chỉ cần là cửa hàng Vương gia đều sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.
Nếu nàng đã hoàn thành tâm nguyện ở Nam Hoang, muốn tới Bắc địa, cũng có thể cầm lệnh bài này tới cửa hàng của Vương gia, tự nhiên sẽ có người hộ tống nàng tới Bắc địa.
Vân Trân nhận lấy lệnh bài, cảm tạ.
Rất nhanh, chuyện Vân Trân không thể theo họ tới Bắc địa bị Vương Kỳ Lân biết.
Phu thê Vương gia vốn dĩ biết tính cách của Vương Kỳ Lân, cũng biết nó rất thích Vân Trân, sợ nó sau khi biết chân tướng sẽ gây chuyện, cho nên cố ý sai người giấu Vương Kỳ Lân, đừng để nó biết. Đồng thời, Vân Trân cũng im lặng không nhắc đến, muốn một mình tới Nam Hoang.
Nhưng rốt cuộc, giấy không bọc được lửa.
Chuyện này vẫn bị Vương Kỳ Lân biết.
Sau khi biết, Vương Kỳ Lân náo loạn một trận, thậm chí "tuyệt thực" "tuyệt dược" để đấu tranh. Nhưng tâm ý của Vân Trân đã quyết, không thể thay đổi vì nó.
Sau khi hiểu được, Vương Kỳ Lân vô cùng phẫn nộ, nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai.
Ban đầu, lão phu thê Vương gia chỉ cho rằng để Vương Kỳ Lân ở trong phòng sẽ từ từ bớt giận, chỉ phân phó người canh giữ bên ngoài, nếu Vương Kỳ Lân có gì cần phân phó thì phải chiếu cố.
Kết quả tới tối cũng không thấy Vương Kỳ Lân bước ra.
Phu thê Vương gia sai người cạy khóa đi vào, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.