Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, hắn nghe có tiếng bước chân, quay đầu, nhìn thấy Vân Trân.
Vương Quân Ngọc sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt đảo qua chén thuốc trong tay nàng, liền hiểu một chút.
"Cô nương chính là đại phu xem bệnh cho Lân Nhi?" Vương Quân Ngọc đứng lên, muốn nhận lấy chén thuốc, "Phụ thân và mẫu thân đã kể ta nghe chuyện cô nương trị liệu cho Vân Trân. Ta sốt ruột trở về gặp Lân Nhi, còn chưa gặp cô nương."
"Ta..."
"Vân Trân Nhi!" Vân Trân vừa nói liền bị một giọng khàn khàn của hài tử cắt ngang, "Tỷ đến rồi! Mau ngồi xuống đi!"
Vương Kỳ Lân còn đang yếu ớt nằm trên giường, vừa thấy Vân Trân tới lập tức giãy giụa ngồi dậy, hơn nữa còn nhích người vào trong, nhường chỗ cho Vân Trân. Nó vỗ vỗ chỗ trống, y bảo Vân Trân qua ngồi.
"Vân Trân Nhi...." Vương Quân Ngọc kinh ngạc, "Lân Nhi, vị này là Vân đại phu. Vân đại phu là ân nhân cứu mạng của đệ, đệ sao có thể gọi nàng ấy như vậy? Còn ra thể thống gì?"
"Huynh bớt quản chuyện của đệ đi!" Vương Kỳ Lân ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vương Quân Ngọc, "Cha mẹ còn chưa quản ta, huynh dựa vào đâu mà quản ta? Vân Trân Nhi, Vân Trân Nhi, Vân Trân Nhi, ta thích gọi thế đấy, huynh có thể làm gì ta? Ta không chỉ muốn kêu, sau này còn muốn cưới Vân Trân Nhi làm thê tử! Ta...". ngôn tình hay
"Vương tiểu thiếu gia." Vân Trân thấy Vương Kỳ Lân càng nói càng quá, không nhịn được mà ngắt lời.
Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc đồng thời quay đầu nhìn nàng.
Vân Trân lãnh đạm nói: "Vương tiểu thiếu gia, ngài nên uống thuốc rồi."
Vương Kỳ Lân nghe xong, hơi nhíu mày, dường như rất không vừa lòng với cách xưng hô của nàng.
Bên cạnh, Vương Quân Ngọc cúi người: "Nếu Lân Nhi cần uống thuốc, ta đây không quấy rầy nữa. Bên cửa hàng còn chút việc phải bẩm báo với phụ thân, ta cáo từ trước."
Vân Trân gật đầu.
Vương Quân Ngọc ra ngoài.
Vương Quân Ngọc vừa đi, Vương Kỳ Lân liền gào lên.
"Vân Trân Nhi, Vân Trân Nhi, tỷ có phải bị huynh ấy mê hoặc hay không? Sao lại nhìn huynh ấy chằm chằm, ngay cả..." Vương Kỳ Lân lăn lộn trên giường.
Vân Trân lập tức đau đầu.
Nàng không ngờ phu thê Vương gia thoạt nhìn là người đứng đắn, Vương Ngọc Quân kia cũng là người trầm ổn, nhưng tiểu thiếu gia của Vương phủ này lại là người ngang ngược vô lý, được nuông chiều từ bé, tùy hứng làm bậy, mới hơn sáu tuổi đã có tính vô pháp vô thiên.
Chỉ lấy cái cách xưng hô "Vân Trân Nhi" kỳ cục này mà nói.
Đó là khi Vương Kỳ Lân tỉnh lại, lần đầu nàng đút thuốc cho nó.
Lúc ấy Vương Kỳ Lân còn rất yếu, như con gà con, đút thuốc vào, đa phần đều nôn ra, trông rất đáng thương.
Vân Trân vừa mới có chút lòng thương hại, liền bị nó lợi dụng.
Vương Kỳ Lân hỏi tên nàng, nói sau này nếu có xuống âm tào địa phủ cũng sẽ nhớ tên ân nhân, cho dù là kiếp sau cũng phải tìm đến ân nhân báo ơn.
Vân Trân khi đó không nghĩ nhiều, chỉ muốn dỗ nó uống thuốc, nên nói tên mình. Không ngờ đây lại là cái bẫy của Vương Kỳ Lân, Vân Trân vừa nói ra tên mình, Vương Kỳ Lân liền lặp lại vài tiếng, rồi thành "Vân Trân Nhi" như bây giờ.
Mấy ngày ở chung, Vân Trân phát hiện Vương Kỳ Lân là hài tử lanh lợi, chỉ số thông minh rất cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.