Chương trước
Chương sau
Ba đạo thánh chỉ hoàn toàn đảo loạn thế cục triều đình.
Thậm chí ba đạo thánh chỉ tới quá đột nhiên, không ai có chuẩn bị, cũng không ai nghĩ đến.
Đang êm đẹp, sao Tứ hoàng tử Triệu Húc đột nhiên được phong làm Thái Tử?
Rõ ràng trước đó, thời điểm mọi người khẩn cầu hoàng đế lập Thái Tử, hoàng đế không hề tỏ thái độ. Cho dù ông ta thiên vị Tứ hoàng tử, nhưng tài hoa và phẩm hạnh của Lục hoàng tử không hề thua kém Tứ hoàng tử, hơn nữa, mẫu phi của hắn còn là Đức Phi đứng đầu tứ phi.
Ngoại trừ Lục hoàng tử còn có Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
Tuy rằng Triệu Kỳ không phải thân sinh của hoàng đế, nhưng sau lưng gã có Vương gia duy trì, có Vương Hoàng Hậu ủng hộ.
Hoàng đế sao không nói năng gì đã quyết định người làm Thái Tử?
Chẳng lẽ trong đây còn có chuyện gì bọn họ không biết?
Nhưng dù thế nào, việc này kết cục đã định, không thể xoay chuyển trời đất.
Hoàng đế hạ chỉ, lệnh Túc Vương Triệu Húc trong vòng một tháng tới đất phong Quán Châu. Còn Cát Vương Triệu Duẫn cùng Vũ Vương Triệu Kỳ được hoàng đế giữ lại kinh thành, không bảo họ tới đất phong trước.
Về điểm này, mỗi người có một cái nhìn khác nhau.
Nhưng dù dụng ý của hoàng đế là gì, vị trí Thái Tử của Tứ hoàng tử Triệu Hi đang được quyết định.
Hoàng đế hạ chỉ vội vàng, nhưng Khâm Thiên Giám lại làm việc đâu ra đấy. Chưa đến một ngày, bọn họ đã chọn được thời gian làm lễ sách phong Thái Tử, chính là nửa tháng sau.
...
Bang.
Bang.
Bang.
Trong đại điện Chiêu Đức Cung, Đức Phi nện từng roi vào lưng Triệu Húc. Nhưng người bị đánh lại giống như không biết đau.
Hai mắt Đức Phi đỏ bừng.
"Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lại một roi quất xuống, Đức Phi cầm roi chỉ vào Triệu Húc, chất vấn, "Con đừng tưởng mình có thể gạt bổn cung! Bổn cung đã tra ra mọi chuyện! Ba ngày trước, phụ hoàng con triệu con tới Hoa Thanh Cung, phụ tử hai người ở riêng một khoảng thời gian. Đến khi con bước ra khỏi nơi đó, tất cả lập tức thay đổi, khẳng định con đã làm gì đó, bằng không phụ hoàng con cũng sẽ không đột nhiên hạ ý chỉ như vậy!"
Nói xong, Đức Phi lại quất một roi xuống lưng Triệu Húc.
Triệu Húc cắn răng, hai tay đặt trên đầu gối, nỗ lực thẳng lưng.
"Con nói, hay là không nói?" Đức Phi lùi một bước, cầm roi chỉ vào Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày, cố gắng không nghĩ tới nóng rát đau đớn trên lưng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đức Phi, nói: "Mẫu phi, tất cả đều là lỗi của nhi thần, là nhi thần cô phụ sự dạy dỗ của mẫu phi, là nhi thần làm mẫu phi thất vọng. Nếu mẫu phi muốn đánh, muốn mắng, nhi thần tuyệt đối không có nửa câu oán hận, chỉ hi vọng có thể giúp mẫu phi hả giận."
"Con..." Đức Phi nhìn hắn, lần nữa giơ rơi.
Bang.
Đức Phi ném rơi xuống đất, nhìn hắn chằm chằm, sau đó xoay người ra sau bình phong.
Triệu Húc quỳ dưới đất, tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
Xin lỗi, mẫu phi.
Đến cuối cùng nhi thần vẫn khiến người thất vọng.
...
Mãi đến khi điển lễ sách phong Thái Tử sắp cử hành, Vân Trân mới biết được ba đạo thánh chỉ của hoàng đế.
Sau khi biết, nàng im lặng không nói gì.
"Cô nương, nên xuất phát rồi." Lúc này, cung nữ đứng sau nói với Vân Trân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.