Chương trước
Chương sau
Liễu Trản Anh ngồi trên giường, trên người khoác áo choàng thật dày, bên chân đặt bếp lò. Toàn bộ căn phòng đều ấm áp dễ chịu, khiến người ta vô cùng thoải mái. Nhưng sự thoải mái này lại khiến Liễu Trản Anh vô cùng khó chịu.
Bếp lò và than đều do bên Chiêu Đức Cung đưa tới.
Đức Phi nói nàng đang hoài hài tử,không thể bị cảm lạnh.
Cho nên đa số thời gian nàng đều ở trong phòng, không thể đi loạn.
Điều này khiến Liễu Trản Anh từ nhỏ sống ở Bắc địa rất không thoải mái.
Ngoại trừ việc này ra, Chiêu Đức Cung còn đủ thuốc dưỡng thai.
Liễu Trản Anh biết Đức Phi sợ hài tử trong bụng nàng gặp sự cố, nhưng đối với Liễu Trản Anh mà nói, sự chiếu cố "cẩn thận tỉ mỉ" này khiến nàng rất khó chịu.
Đống thuốc bổ kia nàng uống vào, đều muốn phun ra.
Bởi vậy, nghe cung nữ kia hỏi xong, Liễu Trản Anh nhíu mày.
Cung nữ hỏi nàng về vấn đề khi nãy.
Nhưng trên thực tế, vấn đề lại xuất phát từ bản thân Liễu Trản Anh.
"Cơ hội khó có được?" Liễu Trản Anh cười lạnh, "Ta không biết người kia và Thịnh Tiệp Dư sao lại trở mặt, nhưng nếu Thịnh Tiệp Dư đã trực tiếp tới tìm ta, nói muốn hợp tác... Ngoài miệng thì nói tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ta, nhưng ai có thể bảo đảm các nàng thật sự không liên lụy đến ta?"
Những kẻ đó đều là sói đội lốt cừu.
Một khi nàng hợp tác, vậy nhược điểm sẽ rơi vào tay họ.
Ai có thể bảo đảm sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ có dùng nhược điểm này uy hiếp nàng không?
Trái lại nàng hiện giờ...
Điện hạ đã không còn qua lại với nữ nhân kia.
Mà nữ nhân kia cũng không còn sống được mấy năm.
Cho dù đến cuối cùng nàng vẫn cảm thấy người kia nguy hiểm, nhưng nàng hoàn toàn có thể tự mình ra tay, không cần hợp tác với họ.
Huống chi, nếu người kia vẫn còn là sự uy hiếp, vậy không cần nàng ra tay, Đức Phi nương nương sẽ thay nàng giải quyết.
Cho nên, hà cớ gì nàng phải đích thân làm chuyện nguy hiểm này?
Cung nữ nghe Liễu Trản Anh giải thích, cũng cảm thấy may mà Liễu Trản Anh không đồng ý hợp tác với Thịnh Tiệp Dư.
"Đúng rồi, điện hạ đang ở đâu?" Liễu Trản Anh hỏi.
"Hồi nương nương, tối qua điện hạ bận đến đêm khuya, mới từ Hình Bộ về. Sau khi về, ngài ấy lại ở thư phòng một canh giờ, nghe nói là bệ hạ lại có việc phân phó." Cung nữ trả lời.
"Vậy ngươi bảo dưới bếp nấu chút cháo, chờ điện hạ tỉnh rồi mang qua."
"Vâng, nô tỳ biết rồi."
...
Sau khi rời khỏi Càn Nguyên Cung, Thịnh Lang Hoàn lại tới Ngọc Nhung Cung.
Nàng nói lại câu trả lời của Liễu Trản Anh với Triệu Ngọc Nhung.
Triệu Ngọc Nhung nghe xong, hừ lạnh.
"Ai cũng bảo Liễu gia Trấn Bắc Hầu phủ hành sự quang minh lỗi lạc. Nhưng Lục hoàng tử phi này của chúng ta, nội tâm lại không thản nhiên và thẳng thắn như vẻ bề ngoài."
"Ý ngươi là..."
"Chẳng qua là lo chúng ta nắm được nhược điểm của nàng ta. Ngươi cho rằng nàng ta thật sự không so đo với người kia sao?" Triệu Ngọc Nhung cười lạnh.
Thịnh Lang Hoàn nhíu mày: "May mà ban đầu chúng ta gửi gắm hi vọng lên người vị hoàng tử phi kia. Vậy kế tiếp nên làm gì?"
"Kế tiếp, đương nhiên là thực hiện kế hoạch ban đầu." Triệu Ngọc Nhung khẽ cười, ánh mắt trở nên sắc bén.
Thịnh Lang Hoàn nhìn, cũng không nhịn được mà rét run.
...
Đến cuối năm, trong cung trở nên bận rộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.