Chương trước
Chương sau
Triệu Húc trực tiếp tới hành quán của Ma Đà Quốc.
Hành quán đã bị phong tỏa.
Tôi tớ theo Ma Đà vương tử tới Vân Hán Quốc cũng đang bị tạm giam ở nơi khác.
Cho nên thời điểm Triệu Húc tới, bên trong không có ai.
Hắn xem xét bên trong hành quán một lần, sau đó tới phòng của Ma Đà vương tử.
Trong phòng của Ma Đà vương tử, hắn thế mà phát hiện cuốn sách liên quan tới cổ độc.
Chẳng lẽ Ma Đà vương tử này biết dùng cổ?
Triệu Húc nhíu mày, cầm mấy cuốn sách đó đi.
Kiểm tra một phen, hắn rời khỏi hành quán.
...
Trên đường, hắn vừa đi vừa nghĩ.
Sau khi nghe Bát sư huynh thuật lại, hắn có chút thắc mắc.
Bát sư huynh nói, khi ấy, Ma Đà vương tử đang uy hiếp Triệu Ngọc Nhung.
Nhưng Ma Đà vương tử dùng cái gì uy hiếp Triệu Ngọc Nhung?
Một người là công chúa Vân Hán Quốc, một người là vương tử Ma Đà Quốc.
Trước khi Ma Đà vương tử vào kinh, bọn họ căn bản không hề tiếp xúc.
Mà trong ấn tượng của hắn, vị hoàng muội kia tuy thoạt nhìn hiền lành, nhưng lại là người tâm tư kín đáo. Ngay cả hắn quen biết nàng ta lâu như vậy, cũng không phát hiện nàng ta có nhược điểm gì. Ma Đà vương tử tới kinh thành chưa đến một tháng, không thể bắt được nhược điểm khiến nàng ta thẹn quá hóa giận, động sát khí, đúng không?
Nếu không phải nắm được nhược điểm sau khi vào kinh thành, chẳng lẽ là trước khi vào kinh?
Nghĩ đến đây, Triệu Húc dừng lại, nhìn chằm chằm mặt đường.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một việc.
Trước khi về Ninh Vương phủ, vị hoàng muội kia của hắn quả thật có mười mấy năm lưu lạc bên ngoài, nghe nói là ở cùng Lan trắc phi khi đó, chính là Hiền Phi nương nương hiện giờ tại Thanh Phong Quan.
Nhưng tất cả đều là Hiền Phi và Triệu Ngọc Nhung nói.
Ai biết chân tướng năm đó rốt cuộc là gì?
Nếu muốn chứng minh cái chết của Ma Đà vương tử có liên quan tới Triệu Ngọc Nhung, vậy bắt buộc phải chứng minh được họ đã quen nhau trước đó.
Còn nữa, cả nguyên nhân khiến Triệu Ngọc Nhung mạo hiểm giết Ma Đà vương tử ở trong hoàng cung!
Trong tay Ma Đà vương tử rốt cuộc có nhược điểm gi của nàng ta?
Nghĩ đến đây, Triệu Húc bỗng nhớ tới một người.
Nửa canh giờ sau, hắn tới Hình Bộ, tìm Diêm Tá.
"Lục hoàng tử điện hạ, việc này chỉ sợ không ổn thỏa." Diêm Tá tỏ vẻ khó xử, "Thịnh Vân Trân là nghi phạm giết hại Ma Đà vương tử. Đây là trọng phạm, bệ hạ đã hạ lệnh, bắt buộc phải trông giữ nghiêm ngặt, không thể để xảy ra sai sót gì. Nếu không, ngài và thần đều không gánh vác nổi."
"Ta chỉ nói vài câu. Nếu phụ hoàng trách tội, một mình ta sẽ gánh vác." Triệu Húc nói.
"Cái này..." Diêm Tá do dự.
Ông ta ra ngoài phân phó vài câu, lúc trở về nói với Triệu Húc: "Vậy điện hạ chờ ở đây một lát, để thần chuẩn bị."
"Ừ." Triệu Húc gật đầu.
...
Không bao lâu, Diêm Tá quay lại nói với Triệu Húc, có thể vào đại lao gặp người.
Diêm Tá tự mình dẫn Triệu Húc tới đại lao của Hình Bộ.
Diêm Tát đến trước một nhà tù, dừng lại, nói với người nằm bên trong: "Phạm nhân Thịnh Vân Trân, mau đứng lên, Lục hoàng tử điện hạ tới gặp ngươi!"
"Không sao." Triệu Húc nhìn người nằm bên trong, ra hiệu với Diêm Tá, "Còn phiền Diêm đại nhân rời đi trước, ta có vài lời muốn hỏi riêng nàng ấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.