Chương trước
Chương sau
Cuộc sống ở thôn trang trong núi nhàn nhã lại tản mạn.
Đôi khi, Vân Trân sắp quên rằng thế giới bên ngoài còn bị ôn dịch hoành hành.
Khoảnh khắc đó, nàng chỉ nghĩ nàng và Triệu Húc thật sự là người ở nơi đây, vô cùng đơn giản, giống như tất cả thôn dân bình thường.
Quên đi tranh đấu trong triều, quên đi kỳ vọng bản thân phải gánh vác, quên đi Liễu Trản Anh, quên đi Đức Phi, quên đi năm năm kia... Chỉ là đôi nam nữ yêu nhau bình phàm nhất của thế gian này.
Nhưng, bọn họ không đủ ích kỷ.
Nửa tháng sau, sức khỏe Vân Trân cuối cùng cũng hồi phục.
Nàng muốn tìm thời gian nói chuyện rời đi với Triệu Húc.
Không ngờ, Triệu Húc cũng đang cân nhắc chuyện này.
"Vậy đi cáo biệt với lão trưởng thôn trước." Triệu Húc nói.
"Ừ." Vân Trân gật đầu.
...
Bọn họ nói với Hầu đại thẩm và Xuân Hoa chuyện mình phải đi.
Mẫu nữ họ tuy rằng không nỡ, nhưng cũng biết bọn họ vốn không thuộc về nơi này.
"Lão trưởng thôn đang ở sau núi mân mê cỏ cây của ông ấy." Hầu đại thẩm nói với Vân Trân và Triệu Húc.
"Cỏ cây" là chỉ thảo dược.
Lão trưởng thôn tuổi đã lớn, không thể luôn vào núi hái thuốc, cho nên mấy năm nay, ông ấy nhờ thanh niên trong thôn hỗ trợ khai hoang sau núi, trồng thảo dược.
Vân Trân từng tới đó hỗ trợ, cho nên biết ở đâu.
Vì thế, hai người từ biệt Hầu đại thẩm và Xuân Hoa, ra sau núi.
Bọn họ tìm được lão trưởng thôn ở nơi trồng thảo dược.
"Nha đầu, mau tới đây xem! Mau tới đây xem!"
Vân Trân vừa đến, liền thấy lão trưởng thôn hưng phấn vẫy tay với mình.
Vân Trân và Triệu Húc nhìn nhau, nâng bước đi tới.
"Ngươi mau xem! Ngươi mau xem! Mọc rồi! Mọc lên rồi." Vân Trân đi qua, lão trưởng thôn liền kéo tay nàng tới góc Tây, chỉ vào loài hoa nhỏ màu trắng mọc khắp một vùng.
"Trưởng thôn gia gia, đây là..." Vân Trân nghi hoặc hỏi.
Lão trưởng thôn ngồi xổm xuống, vuốt ve đóa hoa dưới đất, cảm khái: "Gần đây, ta vẫn luôn thử cách trồng loài hoa này. Thất bại rất nhiều lần, bây giờ cuối cùng cũng thành công! Lúc các ngươi đi, có thể thuận tiện mang theo một chút, nếu gặp ôn dịch cũng không cần sợ."
"Thôn trưởng gia gia, người có ý gì?" Triệu Húc ngây ra một lúc, sau đó kích động tiến lên.
"Hả? Không phải các ngươi tới cáo từ sao?" Lão trưởng thôn hỏi.
"Không phải, là ôn dịch... Thôn trưởng gia gia, người nói mang theo hoa này, gặp ôn dịch cũng không cần sợ. Chẳng lẽ hoa này có thể trị khỏi ôn dịch sao?" Vân Trân hỏi.
"Ôn dịch? Ha ha, ta nói rồi mà."
Kế tiếp, lão trưởng thôn kể họ nghe ngọn nguồn sự việc.
Thì ra thời điểm ôn dịch mới bùng nổ, có người cảm nhiễm ôn dịch sau khi lạc đường trong núi, trời xui đất khiến tới thôn bọn họ.
Khi đó, lão trưởng thôn vô tình phát hiện được loài hoa này, liền thử dùng nó trị liệu cho người bị bệnh kia, không ngờ tới cuối cùng, người đó thật sự hết bệnh.
Sau khi chữa khỏi, người nọ lo cho người nhà, liền xin lão trưởng thôn ít hoa, rời đi.
Sau đó, người nọ lại muốn tới thôn này, nhưng phát hiện không thể tìm thấy con đường từng đi. Đương nhiên, đây là chuyện này mới nghe nói.
Sau khi dùng hoa này cứu được người, lão trưởng thôn liền biết nó có thể giải quyết ôn dịch. Bởi vì số lượng hoa trong rừng rất ít, cho nên lão trưởng thôn bắt đầu tìm cách thử gieo trồng.
Rốt cuộc, khi Vân Trân và Triệu Húc chuẩn bị cáo từ, hoa được trồng đã nở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.