Chương trước
Chương sau
Phòng vệ bên ngoài nghiêm ngặt hơn trong Vĩnh Hạng rất nhiều.
May mà các nàng đều là người nhạy bén, mỗi lần đều tránh kịp trước khi gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, họ cũng tới được hồ Thái dịch.
Đúng như Phiến Nhu kể lúc trước, hồ Thái Dịch đã kết băng, có điều lớp băng không quá dày, cho nên phải đặc biệt cẩn thận.
"Chúng ta chia nhau ra tìm, nhanh lên." Tử Thị đề nghị.
"Được!" Phiến Nhu gật đầu, "Ta cùng La Chước một nhóm."
Những người còn lại đều ngây ra.
Phiến Nhu không phải luôn không thích La Chước sao?
"Ta biết đại khái vân ẩn thảo trông như thế nào, Vân Trân cũng biết, tách ra như vậy dễ tìm hơn." Phiến Nhu giải thích.
Thời gian cấp bách, Vân Trân và Tử Thị nghe thế, cũng không nghĩ nhiều.
"Vậy được, mọi người cẩn thận một chút. Dù có tìm được hai không, nửa canh giờ sau vẫn phải tập hợp ở chỗ này!" Vân Trân nói.
...
Vì thế, bốn người chia thành hai nhóm phân công hành động.
Vân Trân và Tử Thị tìm kiếm dọc theo ven hồ Thái Dịch.
Nhưng trên nền tuyết, trời lại đang tối, rất khó tìm. Tay chân Vân Trân như sắp đông cứng, quả thật trúng Từ Bi Độ, bản thân không nên tiếp tục miễn cưỡng.
Bằng không, chỉ sợ năm năm cũng không kiên trì được.
"Hay là ngươi nghỉ ngơi một lát đi?" Tử Thị nói.
"Không cần, không sao." Vân Trân dừng một chút, cười lắc đầu.
"Xin lỗi, vì chuyện của La Chước, liên lụy ngươi."
"Sao ngươi lại nói như vậy? Ta vào Vĩnh Hạng, nếu không nhờ mọi người che chở, chỉ sợ sớm đã bị nhóm Phi Ương bắt nạt. Hơn nữa hôm ấy trên nóc nhà không phải chúng ta đã nói có họa cùng chịu sao?"
Vân Trân nói xong, phát hiện Tử Thị dừng lại nhìn nàng.
"Đúng vậy." Tử Thị mỉm cười, đưa tay xoa mặt, giọng có chút khàn khàn, "Đi tiếp nữa sẽ tới Hàm Nguyên Cung của bệ hạ. Nơi đó nhiều thị vệ, ngươi cẩn thận một chút."
"Ừ." Vân Trân gật đầu.
...
Không bao lâu, các nàng đã tới cầu bắc ngang hồ Thái Dịch.
Đúng lúc này, trên cầu truyền tới tiếng "bịch bịch", giống như có thứ gì đó rơi xuống nước.
Vân Trân và Tử Thị nhìn nhau, vội chạy qua.
Khi các nàng chạy tới cầu, phát hiện La Chước nôn nóng đứng trên đó, duỗi cổ nhìn xuống xem. Thấy các nàng tới, La Chước như tìm thấy cứu tinh, vội gọi: "Tử Thị, Vân Trân, không xong rồi, Phiến Nhu rơi xuống hồ... Hu hu hu, ta không biết bơi, làm sao đây?"
La Chước vừa nghẹn ngào vừa kéo tay Tử Thị.
Tử Thị chạy đến bên hồ, muốn nhảy xuống.
"Tử Thị, ngươi không thể đi! Ngươi cũng không biết bơi! Nếu ngươi rơi xuống, ngươi sẽ chết!" La Chước vội giữ chặt Tử Thị.
"Ta đi!"
Bên cạnh, Vân Trân vừa dứt lời, liền nhảy xuống hồ Thái Dịch.
Trong hồ Thái Dịch có một phần đã kết băng, hơn nữa nhiệt độ đêm khuya rất thấp, vân Trân vừa nhảy xuống, cả người đông lạnh tới rùng mình một cái.
Nàng nổi lên mặt nước, hít sâu một hơi, sau đó lại chìm xuống nước.
"Hu hu hu... Tử Thị, làm sao đây? Đều tại ta không tốt! Ta không nên cãi nhau với Phiến Nhu, không nên chọc giận nàng ấy! Bằng không, Phiến Nhu đã không trượt chân rơi xuống nước..." Phiến Nhu kéo tay Tử Thị, khóc lóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.