Chương trước
Chương sau
Trương quản sự phẫn nộ: "Ngươi là cái thá gì? Chỗ này nào đến phiên ngươi nói chuyện?"
Nói rồi, bàn tay chuẩn bị tát vào mặt Vân Trân.
"Trương quản sự!" Lưu quản sự đứng cạnh lên tiếng, "Ta thấy nha đầu này nói không sai. Tính tình Hoàng Hậu nương nương, ngươi không phải không biết. Nếu làm lớn chuyện này, chỉ sợ đến lúc đó cả Vĩnh Hạng đều sẽ gặp tao ương, đặc biệt là Trương quản sự ngươi! Ta nghĩ, so với hiện tại giao nha đầu La Chước này cho Lãnh đại nhân ở Dịch Đình, không bằng nhân lúc chưa ai biết chuyện này, nghĩ xem nên đền bù thế nào mới đúng!"
"Đền bù? Còn có cách gì đền bù?" Trương quản sự nhíu mày nói.
Tuy nói vậy, bà ta không lôi kéo La Chước ra ngoài nữa, xem ra bà ta cũng chột dạ, sợ bị trách phạt.
Lưu quản sự thấy thế, nháy mắt ra hiệu với một lão cung nữ phía sau.
Rất nhanh, lão cung nữ kia đã đuổi hết nữ tử trong viện vào trong phòng, chỉ còn lại nhóm người Vân Trân.
"Ta muốn hỏi Phi Ương cô nương trước, ngươi thật sự không biết chỉ lam khổng tước kia ở đâu sao?" Lưu quản sự hỏi.
Trương quản sự cũng nhìn Phi Ương. Hiển nhiên sau khi bình tĩnh lại, bà ta cũng nghi ngờ Phi Ương.
Tuy Phi Ương là cháu gái của bà ta, nhưng nếu nàng ta muốn mượn chuyện này trả thù La Chước, liên lụy bà ta... Như vậy, cho dù Phi Ương là cháu gái của bà ta, bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
"Dì! Con không biết! Chẳng lẽ các ngươi hoài nghi ta lấy trộm?" Phi Ương mở to hai mắt, kinh hoảng nói.
Lưu quản sự nhíu mày: "Một khi đã vậy, hiện tại chỉ có thể phái người lục soát Vĩnh Hạng trước. Chỉ lam khổng tước kia cũng không thể vô duyên vô cớ không thấy đâu đúng không?"
...
Kế tiếp, nhóm Vân Trân đều bị nhốt trong viện thêu thùa, không được ra ngoài.
Lưu quản sự và Trương quản sự dẫn người lục soát từng phòng ở Vĩnh Hạng.
"Làm sao đây? Nếu không tìm thấy... Hu hu hu, ta vẫn chưa muốn chết..." La Chước ngồi bệt dưới đất, khóc lóc.
Tử Thị thương tâm ôm nàng ấy vào lòng, an ủi.
Phiến Nhu đứng bên cạnh, căm giận trừng mắt nhìn La Chước.
Vân Trân đứng bên cửa sổ nhìn mấy lão cung nữ canh giữ trong sân.
Rốt cuộc là ai lấy cắp chỉ lam khổng tước?
Tuy nói rằng chỉ lam khổng tước có lẽ vẫn còn ở Vĩnh Hạng, cơ hội tìm được rất lớn, nhưng trong lòng Vân Trân lại cảm thấy bất an, giống như có chuyện không tốt sắp ập tới.
...
Lưu quản sự và Trương quản sự dẫn người tìm kiếm ở Vĩnh Hạng hai canh giờ, cuối cùng cũng tìm được chỉ lam khổng tước, có điều, nó lại được tìm thấy trong một đống phế liệu.
Hiện tại, đống chỉ lung tung rối loạn đặt trên bàn trong phòng Vân Trân.
Vừa rồi, Trương quản sự hạ tử lệnh, nếu các nàng không tìm được cách khôi phục nguyên dạng chỉ lam khổng tước, vậy sáng mai, bà ta sẽ đưa La Chước tới Dịch Đình!
Đến lúc đó, tất cả trách nhiệm do La Chước gánh vác để bảo vệ toàn bộ Vĩnh Hạng.
"Đừng sợ đừng sợ! Chắc chắn sẽ nghĩ được cách." Tử Thị ôm La Chước nghẹn ngào, an ủi.
Phiến Nhu vốn ngồi bên bàn, hiện tại đột nhiên đứng bật dậy, một tay kéo La Chước ra khỏi lòng Tử Thị đẩy sang bên cạnh, chỉ vào nàng ấy, mắng: "Sao lần nào cũng là ngươi vậy hả? Mỗi lần đều là ngươi gặp rắc rối, sau đó liên lụy Tử Thị! Bây giờ hay rồi, liên lụy cả chúng ta chết cùng ngươi..."
"Phiến Nhu, ngươi đừng như thế..." Tử Thị vội kéo nàng ấy lại.
Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
"Có lẽ, ta có cách."
Vân Trân vẫn luôn an tĩnh bỗng lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.