Chương trước
Chương sau
Bọn họ...
Nói tới đây, Triệu Húc dừng lại.
"Điện hạ muốn hỏi nhóm người Tôn cô nương sao?" Ám vệ hỏi.
Triệu Húc không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
"Không thấy Tôn cô nương đâu." Ám vệ kể chuyện Vân Trân dẫn đường cho binh lính. Kể xong, ám vệ lại nói, "Điện hạ, thuốc ngài đang dùng do vị đại hiệp đi cùng Tôn cô nương đưa tới đây."
Bát sư huynh bỗng dưng tới.
Khi ấy, độc Triệu Húc trúng vừa lúc phát tác, nhất thời không tìm được đại phu có thể giải độc. Ngay lúc đó, Bát sư huynh cầm thuốc giải tới.
Bát sư huynh chỉ nói đó là thuốc giải, bọn họ tin hay không thì tùy, nói xong liền bỏ đi.
Cuối cùng, do tình hình của Triệu Húc quá nguy kịch, nếu không kịp thời chữa trị, e rằng tính mạng khó bảo toàn, ám vệ không còn cách nào khác, mới mạo hiểm cho Triệu Húc uống thuốc Bát sư huynh đưa tới.
Sau khi uống vào, quả thật hết sốt.
Chuyện phía sau liền giao lại cho đại phu trong trấn.
"Đưa thuốc?" Triệu Húc sửng sốt, quay đầu nhìn cái bàn bên cạnh, quả nhiên có một bình thuốc nhỏ màu trắng, "Là thuốc nàng đưa sao?"
"Trong lúc điện hạ hôn mê, thuộc hạ có đi hỏi những thiếu nữ trúng độc rắn trong trấn. Các nàng nói trước đó đúng là có người đã cho họ uống thuốc. Nghe miêu tả, người nọ hẳn là Tôn cô nương."
"Thế sao..." Triệu Húc nhìn bình sứ màu trắng kia, ánh mắt trở nên phức tạp, "Phái người tìm kiếm Tôn cô nương... Thôi đi, được rồi, vẫn là đừng tìm..."
Vừa nói xong, Triệu Húc lại thay đổi chủ ý.
"Ngươi ra ngoài trước đi. Ta hơi mệt." Triệu Húc phất tay.
Ám vệ lui xuống.
...
Trong phòng chỉ còn lại một mình Triệu Húc.
Hắn khoác áo khoác, xuống giường, đến bên cạnh bàn, cầm bình sứ kia.
"Là nàng sao?" Hắn hỏi.
Hắn vẫn không quên thời điểm đầu hắn sắp vào miệng Chúc Âm, cái người đã đứng ra, thu hút sự chú ý của lão tổ Quỷ Mộ, tranh thủ thời gian cho hắn.
Là nàng sao?
Nếu không phải nàng thì còn là ai?
Ai sẽ dám vì một người mới quen, mạo hiểm cả mạng sống?
Còn cả y thuật diệu thủ hồi xuân...
Nếu không phải nàng, còn ai vào đây?
Ngón tay Triệu Húc nhẹ nhàng vuốt ve bình sứ.
Đột nhiên, hắn dùng sức nắm chặt, đặt ở vị trí trái tim.
Ta thả nàng đi.
Có điều, chỉ có lần này.
Ta thả nàng đi, cho nàng theo đuổi tự do nàng muốn.
Nàng phải đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Nếu không, ta sợ ta sẽ không khống chế được mình, không khống chế được mà muốn giữ nàng ở bên cạnh.
Cho nên, ta chỉ thả nàng lần này.
Tương lai, nàng tuyệt đối đừng để ta phát hiện.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
"Điện hạ, thần Âu Trị, giáo úy Biên Túc thỉnh cầu gặp điện hạ." Bên ngoài vang lên một giọng nam mạnh mẽ.
Triệu Húc cất đi cảm xúc trong lòng, nói: "Âu giáo úy, vào đi."
Dứt lời, liền có một hán tử trung niên dáng người cường tráng đi vào.
"Điện hạ, thần Âu Trị có việc muốn bẩm báo điện hạ."
"Mời nói."
Âu Trị là giáo úy khu vực Biên Túc
Lần này trước khi tới Hồi Hồn trấn, hắn từng mang thánh chỉ của phụ hoàng tới Biên Túc.
Sau khi Bát sư huynh và ám vệ phát hiện cửa vào Quỷ Mộ tông, ám vệ của hắn ngay trong đêm đưa tin tức này tới chỗ đóng quân của Âu Trị cách đây mười mấy dặm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.