Chương trước
Chương sau
Vân Trân đếm đếm, trong lồng sắt vừa đủ mười một thiếu nữ!
Nói cách khác, tất cả những người này đều là thiếu nữ mất tích của Hồi Hồn trấn!
Quả nhiên, thiếu nữ không phải vô duyên vô cớ mất tích.
Có điều, những kẻ kia bắt thiếu nữ tới đây làm gì?
Ngày trước thời điểm Vân Trân vân du khắp nơi cùng sư phụ, đã từng gặp vụ án mất tích. Có điều, hung thủ của vụ án kia là nhi tử của viên ngoại địa phương, là kẻ háo sắc, phái người bắt cóc thiếu nữ để mình hưởng lạc.
Mà ở Hồi Hồn trấn lần này là chuyện thế nào?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi nhíu mày.
Nàng vốn định hỏi thăm những thiếu nữ ở lồng sắt khác, nhưng những thiếu nữ đó đều không ngoại lệ, không ai nói chuyện. Đúng lúc này, Vân Trân nghe có tiếng bước chân tới, vội nằm xuống đất, nhắm mắt lại.
Rất nhanh, nàng nghe có tiếng người đi vào.
"Lão tổ, đây là thiếu nữ dùng để tế điện. Tổng cộng mười hai người đều ở đây." Giọng của Phù Hương nương tử vang lên.
Tiếp theo, Vân Trân cảm nhận được có người đứng ngoài lồng sắt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Chỗ nào sao lại có người ngất xỉu." Đột nhiên, có một giọng già nua vang lên.
Vân Trân đoán, kẻ này hẳn là lão tổ mà Phù Hương nương tử gọi, sâu xa hơn chính là kẻ chủ mưu tất cả.
"Hồi lão tổ, lúc trước có một người chết, nhân số không đủ, đây là thiếu nữ Giang Thiên mới bắt tới, không phải người của Hồi Hồn trấn, nhưng điều kiện vẫn phù hợp." Phù Hương nương tử giải thích.
Giang Thiên mà ả ta nhắc đến chắc là nam nhân mặt trắng bắt Vân Trân.
"Vậy cho nàng ta uống tiên đan đi, sau đó cùng dẫn tới chỗ thần Chúc Âm, nhận sự thanh tẩy của thần Chúc Âm, rửa sạch bụi trần trên cơ thể." Lão tổ kia nói.
"Vâng." Phù Hương nương tử đáp.
Phù Hương nương tử vừa dứt lời, Vân Trân liền nghe tiếng xiềng xích bên cạnh được mở ra, sau đó, nàng nhận thấy có người đi tới, đút thứ gì đó vào miệng mình.
Vân Trân vừa nếm thử mùi vị liền biết đó là thứ khiến người ta mất đi lý trí, rất giống thứ cho nam nhân mặt trắng, cũng chính là Giang Thiên uống.
Chẳng qua nàng không nuốt vào, mà lặng lẽ đè dưới lưỡi.
Lúc này, có người vỗ vỗ bả vai nàng.
Vân Trân học theo những thiếu nữ kia, làm bộ thần hồn lạc phách từ dưới đất bò dậy.
Lúc này, Phù Hương nương tử đốt một nén nhang.
Vân Trân không kịp phòng bị, ngửi vào một chút, đầu óc lập tức trở nên nặng nề.
Chờ nàng tỉnh táo lại, phát hiện thiếu nữ trong lồng sắt đều bị mùi hương kia khống chế, từ dưới đất bò dậy, xếp hàng, theo sau Phù Hương nương tử đến cánh cửa bên cạnh.
Vân Trân giả bộ trúng chiêu, xen lẫn trong đám người.
...
Vân Trân đi theo đội ngũ, vừa đi vừa suy nghĩ.
Khó trách lúc trước bọn họ tới Phù Hương quán, những phấn mặt đó không hề có vấn đề. Thì ra, thủ đoạn thật sự của Phù Hương nương tử không phải nằm ở phấn mặt, mà là mùi hương trong tay.
Nàng cũng hồ đồ.
Nếu Phù Hương quán có thể bán phấn mặt, đương nhiên sẽ tiện thể bán thêm phấn hương, huân hương. Thứ như huân hương, phấn hương, đối phương khẳng định sẽ không công khai bán ra ngoài.
Có lẽ dựa theo tiêu chuẩn nào đó, người phù hợp với yêu cầu của họ mới được mua thứ đồ điều chế đặc biệt. Mà thứ đó hẳn là mấu chốt của việc thiếu nữ Hồi Hồn trấn mất tích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.