Chương trước
Chương sau
"Được rồi. Xem ra thật sự sợ ánh sáng." Bát sư huynh lấy giá nến đi.
"Hai người có phát hiện đôi mắt gã cũng có vấn đề không?" Triệu Húc hỏi.
"Ừ." Vân Trân gật đầu, "Không nhìn thấy."
"Không phải chứ? Không nhìn thấy còn có thể đánh nhau với ta nhiều chiêu như vậy!" Bát sư huynh kinh ngạc.
Không nhìn thấy còn có thể đánh nhiều chiêu với Bát sư huynh, vậy nếu nhìn thấy thì sao? Còn nữa, nam nhân mặt trắng này khẳng định không phải kẻ chủ mưu đứng sau. Cho nên, kẻ đứng sau nam nhân mặt trắng, võ công sẽ thế nào?
Chỉ nghĩ đến đây, Vân Trân liền cảm thấy sự việc khó giải quyết hơn tưởng tượng.
...
Sau đó, bọn họ còn phát hiện thần trí nam nhân mặt trắng không tỉnh táo, không dễ nói chuyện.
Vì thế, Vân Trân bắt mạch cho gã.
"Gã trúng độc." Nàng nói.
"Trúng độc?" Triệu Húc nhìn nàng.
"Ừ." Vân Trân nhìn hắn một cái, liền dời mắt đi, "Hẳn là độc chậm phát tác. Khi nãy sư huynh giao thủ với gã, cảm thấy sức lực gã lớn như trâu, còn không sợ đau, đều liên quan tới độc gã trúng. Hẳn là độc trong cơ thể bắt đầu có tác dụng, biến gã trở nên như vậy..."
Ngày xưa Vân Trân từng nghe sư phụ kể, trong giang hồ có một thủ đoạn tà ác: Có vài người vì đạt được mục đích, không tiếc biến người sống thành "vũ khí", "con rối". Sau khi cho người sống uống loại thuốc nào đó, người sống sẽ dần có sức lực như trâu bò, không sợ đau, võ công cũng tăng lên rất nhiều.
Chỉ là loại thuốc này cũng có tác dụng phụ rất lớn.
Sau khi uống thuốc, người đó sẽ dần mất đi sự tỉnh táo, biến thành "con rối" trong tay người hạ thuốc, bị kẻ nọ thao túng. Sư phụ gọi loại người này là:
Xác sống (*).
(*) Xác sống: tên gốc tác giả dùng trong truyện là Hoạt tử nhân (活死人)
Rõ ràng tim còn đập, nhưng lại mất đi ý thức, giống hệt người chết.
Các dấu hiệu từ nam nhân mặt trắng cho thấy gã đang nằm trong trường hợp này.
"Còn về vấn đề sợ ánh sáng..." Vân Trân nhíu mày, "Chắc là sau khi biến thành xác sống, phải sống ở nơi không có ánh sáng, cho nên phản ứng khi thấy ánh sáng mới lớn như vậy."
Vân Trân nói xong, cả căn phòng an tĩnh lại.
"Không ngờ trong chốn giang hồ còn có tà thuật như vậy! Ta nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu đứng sau!" Bát sư huynh căm giận nói.
Triệu Húc nhìn Vân Trân, ánh mắt hiện lên một tia suy tư.
...
Sau đó, qua thương lượng, bọn họ quyết định tạm thời để tên nam nhân mặt trắng ở chỗ Triệu Húc, để người của hắn trông giữ. Ngày mai, chờ người nhà Thiết Trụ tỉnh lại, Vân Trân và Bát sư huynh sẽ chào từ biệt, rồi dọn tới khách điếm, ở cùng nhóm người Triệu Húc. Đồng thời, Vân Trân cũng muốn thử xem có cách nào giúp nam nhân mặt trắng khôi phục chút ý thức, lấy được manh mối về kẻ đứng sau hay không.
Thương lượng xong, Vân Trân chào từ biệt Triệu Húc.
Ngay trước khi nàng rời đi, Triệu Húc đột nhiên hỏi: "Tôn cô nương hiểu nhiều như vậy, chắc hẳn trong giang hồ cũng có chút danh tiếng đúng không?"
Hắn đang thử nàng.
Triệu Húc vừa dứt lời, Vân Trân liền nhận ra.
"Tô công tử khách khí." Vân Trân nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gật đầu, "Trong chốn giang hồ, người và chuyện là rất nhiều. Người y thuật cao minh hơn ta cũng không ít. Ta chẳng qua là ở trong giang hồ nhiều năm, thấy nhiều mà thôi. Tô công tử nói thế là trêu chọc ta rồi. Cáo từ!"
Nói xong, nàng cùng Bát sư huynh rời khỏi khách điếm.
...
Triệu Húc nhìn bọn họ rời đi, lại quay đầu nhìn nam nhân mặt trắng trong góc tường.
Chẳng lẽ, chỉ là hắn nghĩ nhiều?
"Điện hạ." Đúng lúc này, ám vệ đẩy cửa tiến vào, "Thuộc hạ còn có một việc chưa bẩm báo điện hạ. Vừa rồi, thời điểm đánh nhau với hai người lùn, thuộc hạ phát hiện bọn họ cũng bị mù."
Cái gì?
Cũng mù!
Triệu Húc nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.