Chương trước
Chương sau
Lão giang hồ gì chứ?
Hắn chắc chắn sẽ không nói với nha đầu thúi này, đây là lần đầu tiên hắn một mình rời khỏi núi Kình Thương!
Chính là vì lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, lại nghĩ có sư đệ ở kinh thành, vừa lúc có thể ăn bám, kết quả không ngờ liên lụy bản thân vào.
"Ai da!"
Đột nhiên, Bát sư huynh dẫm vào hư không, rơi xuống một cái hố.
Hắn hùng hổ mắng một tiếng, giang tay ra, chuẩn bị bò dậy.
Sao xúc cảm không đúng nhỉ?
Bát sư huynh vừa nghĩ, quay đầu nhìn.
"Mẹ ơi!"
Vân Trân đang tìm phần mộ tổ tôn Trương gia, bỗng dưng nghe Bát sư huynh hét thảm một tiếng, vội quay đầu, chỉ thấy bóng người chợt lóe, Bát sư huynh cách đó vài bước ngã xuống.
"Sao lại có người đào mộ ở đây? Đào xong còn không lấp lại? Đúng là quá thiếu đạo đức..." Bát sư huynh mắng.
Thì ra vừa rồi tối lửa tắt đèn, hắn không cẩn thận rơi xuống hố, ngay đúng hố chôn người chết. Hắn không chú ý, nắm phải tay người chết, cho nên mới thét chói tai.
"Ai ở đó!"
Đột nhiên, Bát sư huynh lại kêu lên một tiếng, vận khinh công bay qua.
Vân Trân nhíu mày, cầm đèn lồng đuổi theo.
Chờ nàng nhìn thấy Bát sư huynh, phát hiện hắn đang đánh nhau với người ta.
Đó là một nam nhân cao gầy, có điều sắc mặt hơi trắng bệch. Người nọ giữ chân Bát sư huynh, còn hai bóng đen thấp bé khác khiêng một thi thể mới đào từ trong đất ra, chuẩn bị chạy trốn.
"Mau cản họ lại! Đó là thi thể của Miêu Miêu!" Bát sư huynh vừa ứng phó nam nhân sắc mặt trắng bệch kia, vừa nói với Vân Trân.
Thi thể của Miêu Miêu!
Vân Trân nghe vậy, lập tức đuổi theo.
Chỉ là hai bóng đen khiêng thi thể của Miêu Miêu vô cùng linh hoạt, giống như quỷ mị xuyên qua bãi tha ma.
Thời điểm Vân Trân sắp mất dấu bọn họ, bên cạnh đột nhiên có một người bay qua đuổi theo hai bóng đen.
Vân Trân dừng lại, nhìn chủ tớ hai người đi tới.
Sao hắn lại đến đây?
Vân Trân nhìn Triệu Húc bên tay phải.
Triệu Húc nhìn nàng.
Nguyên Bảo theo sau hắn.
Nhất thời, không ai nói chuyện.
...
Bịch!
Lúc này, nam nhân sắc mặt trắng bệch kia bị ném ngã trước mặt bọn họ. Sau đó, Bát sư huynh xuất hiện ngay cạnh.
Bát sư huynh kinh ngạc nhìn Triệu Húc, rồi hỏi Vân Trân: "Người đâu?"
"Bên kia." Vân Trân giơ tay chỉ.
"Ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy loạn." Dứt lời, Bát sư huynh vận khinh công đuổi theo.
Hiện trường an tĩnh lại.
Có điều hiện giờ, Vân Trân đã từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại.
"Tô công tử." Vân Trân gật đầu với Triệu Húc, "Sao công tử lại ở đây?"
"Vậy còn Tôn cô nương? Vì sao Tôn cô nương cũng ở đây?" Triệu Húc dùng lời Vân Trân nói khi sáng, trả lại cho nàng.
Vân Trân cười cười: "Như vậy xem ra, suy nghĩ của chúng ta giống nhau."
Vân Trân nói xong, Triệu Húc không nói gì, nhưng nàng biết, nàng đoán đúng rồi. Trễ như vậy Triệu Húc xuất hiện ở đây cũng vì thi thể của Miêu Miêu.
Nàng và Bát sư huynh tới vì thi thể của Miêu Miêu.
Triệu Húc cũng thế.
Còn cả kẻ luôn đứng trong bóng tối, cũng vì thi thể của Miêu Miêu.
Lúc trước Vân Trân không dám chắc, nhưng hiện tại nàng vô cùng khẳng định trên thi thể của Miêu Miêu có cất giấu bí mật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.