Chương trước
Chương sau
Có điều, đầu vừa nghiêng một nửa, nàng đột nhiên nhận ra rằng, nàng hiện tại không phải Trân Nhi, mà là một người Triệu Húc căn bản không quen biết, làm như vậy có vẻ hơi kỳ lạ.
Nghĩ vậy, Vân Trân quay đầu về.
"Trương lão bá, có thể cho chúng ta xem thi thể của Miêu Miêu cô nương không?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân sửng sốt, phát hiện điều Triệu Húc nói đúng là suy nghĩ của nàng.
"Xem đi... Xem đi... Dù sao cũng chỉ là cái nhìn lần cuối... Miêu Miêu, Miêu Miêu của ta..." Trương lão đầu chất phát trả lời.
Triệu Húc đứng dậy hành lễ với Trương lão đầu, sau đó qua căn phòng cách vách xem thi thể của Miêu Miêu.
Vân Trân cũng đi theo.
Bát sư huynh bĩu môi đi ngay phía sau nàng.
...
Trong phòng đặt thi thể của Miêu Miêu có đốt đèn.
Hiện tại, thi thể của Miêu Miêu đang đặt trên chiếc giường của nàng ấy. Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt Miêu Miêu đã hư thối, hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu nữ.
"Ọe..." Nguyên Bảo không cẩn thận nhìn lướt qua, che miệng chạy ra ngoài, nôn mửa ngoài sân.
Bát sư huynh nhìn thi thể trên giường, cũng không chịu nổi. Hắn liếc nhìn Vân Trân một cái, cũng rời đi.
Bát sư huynh vừa đi, mí mắt Vân Trân liền nhảy lên một chút.
Bởi vì hiện tại, trong phòng chỉ còn lại hai người sống là nàng và Triệu Húc cùng thi thể của Miêu Miêu. Điều này khiến nàng không được tự nhiên.
Nàng không ngờ, bản thân và Triệu Húc sẽ gặp lại như vậy.
Đêm đó vốn dĩ ở thiên lao, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ không bao giờ gặp lại.
Sau đó suốt đêm rời khỏi kinh thành, dù không cam lòng, nhưng cả hành trình, nàng cũng đã nhìn rõ khoảng cách giữa nàng và Triệu Húc.
Khoảng cách do thân phận.
Khoảng cách do tư tưởng.
Nếu nàng không màng thân phận, cam nguyện làm thiếp, nàng tin chắc mình có thể thuyết phục Đức Phi, để nàng ở lại bên cạnh Triệu Húc. Nhưng nàng nguyện ý sao?
Nguyện ý cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình?
Hơn nữa sau này, Triệu Húc có khả năng sẽ ngồi vào vị trí cao hơn, vậy nữ nhân hậu trạch của hắn sẽ không chỉ có mỗi Liễu Trản Anh. Đến lúc đó, vì cân bằng thế lực khắp nơi, khẳng định sẽ có rất nhiều người đưa nữ nhi tới bên cạnh hắn, Đức Phi cũng sẽ ép hắn chấp nhận những nữ nhân này.
Dù sao có Liễu Trản Anh ở trước, thêm vài người, mấy chục người nữa dường như không có khác biệt gì.
Mà tiền đề là, Triệu Húc còn yêu nàng.
Đời người dài như vậy, có bao nhiêu thứ có thể vĩnh hằng? Huống chi, còn là tình yêu hư vô mờ mịt.
Nàng yêu hắn.
Nhưng nàng cũng sẽ không từ bỏ kiên trì của chính mình.
Nàng sợ một khi lướt qua, bản thân không thể quay lại nữa.
Một bước sai, sai cả con đường.
Huống chi, thân phận của Triệu Húc đặc biệt.
Lần này về kinh thành không phải đã chứng minh rồi sao, tình yêu Triệu Húc dành cho nàng sẽ trở thành nỗi uy hiếp của hắn. Một khi có kẻ muốn hại hắn, chỉ cần ra tay với "uy hiếp" này, Triệu Húc sẽ gặp nguy hiểm.
...
Đây là mâu thuẫn trong nội tâm nàng.
Huống chi hiện tại, hắn đã cưới thê tử, cưới Liễu Trản Anh.
Nghĩ đến những lần tiếp xúc với Liễu Trản Anh...
Nàng có thể cảm nhận được Liễu Trản Anh thật sự yêu hắn, cũng thật sự có thể hiệp trợ hắn. Hiện giờ bọn họ lại thành phu thê, giống như thoáng chốc, Vân Trân trở thành dư thừa, bị một cái lồng vô hình ngăn cách ngoài thế giới của họ.
Nếu còn dây dưa, Liễu Trản Anh sẽ bị đặt vào đâu?
Nghĩ thế, Vân Trân nhanh chóng gạt bỏ hỗn loạn trong lòng.
Kỳ thật như vậy cũng tốt.
Hắn là Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc.
Nàng là Tả hộ pháp của U Minh giáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.