Chương trước
Chương sau
Nàng luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cẩn thận tính toán, một tháng qua, Hồi Hồn trấn đã có hai thiếu nữ mất tích.
Miêu Miêu mất tích một tháng trước, hiện tại thi thể xuất hiện ở bờ sông.
A Châu mất tích nửa tháng trước, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Giữa hai việc này liệu có liên hệ khác không?
Còn nữa, bóng đen đêm qua dẫn dụ bọn họ ra ngoài có lai lịch gì?
Lần cuối cùng người cầm đèn lộ diện ở gần Hồi Hồn trấn. Người cầm đèn mất tích, cùng thiếu nữ mất và bóng đen trốn trong bóng đêm có liên quan gì không?
Đồng thời, biết rõ đại hội minh tiêu sắp bắt đầu lại không về tổng đàn, mà lựa chọn tới thị trấn xa xôi này, vì sao người cầm đèn lại làm như vậy?
Là tới tìm người, hay muốn điều tra cái gì?
...
Ban đêm, Vân Trân đốt hương hỗ trợ giấc ngủ trong phòng cha mẹ Thiết Trụ và gã. Sau đó, nàng lại bày thuốc mê bên ngoài, đề phòng có kẻ nhân lúc họ không có ở đây, xuống tay với cả nhà Thiết Trụ.
Xong tất cả, Vân Trân và Bát sư huynh liền tới tìm nhà Trương lão đầu ở phía Tây thị trấn.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, người ở Hồi Hồn trấn đi ngủ thật sớm.
Lúc này còn chưa quá muộn, trên đường đã không một bóng người.
Yên lặng trống trải, khiến người ta rùng mình không cần lý do.
Ban ngày, Vân Trân đã hỏi thăm Thiết Trụ tới nhà Trương lão đầu thế nào. Vì thế không bao lâu, nàng và Bát sư huynh liền đến.
Khác với các nhà ở thị trấn, nhà của Trương lão đầu sáng đèn.
Điều này chứng tỏ Trương lão đầu còn chưa ngủ.
"Chờ đã!" Ngay khi Vân Trân chuẩn bị đi vào, Bát sư huynh đột nhiên giơ tay cản nàng lại. Vân Trân nghi hoặc ngẩng đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn cây đại thụ bên trái, "Trên cây có người."
Có người?
Vân Trân nhíu mày.
Chẳng lẽ lại là đám người tối qua.
"Lần này dù thế nào ta cũng phải bắt được tên đó!"
Dứt lời, Bát sư huynh phóng đi nhanh như chớp.
Giây tiếp theo, từ trên cây có hai người bay ra.
Một là Bát sư huynh, một là hắc y nhân.
Rất nhanh, hai bên liền đánh nhau.
Vân Trân siết chặt ngân châm bên hông, chuẩn bị viện thủ bất cứ lúc nào.
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, cửa nhà Trương lão đầu mở ra từ bên trong, có người đi ra. Vân Trân nghe tiếng động, quay dầu, thời điểm nhìn thấy người đứng ở cửa, thân thể nàng rõ ràng lảo đảo một chút, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ và không thể tin được.
Triệu Húc mặc bộ áo gấm màu đen đứng trước cửa nhà Trương lão đầu, hai tay để sau người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bát sư huynh và hắc y nhân đánh nhau.
Nguyên Bảo rụt cổ đứng sau hắn.
Có lẽ cảm nhận được, Triệu Húc quay đầu. Vân Trân không kịp dời mắt, tầm mắt cùng hắn giao nhau. Khoảnh khắc đó, Triệu Húc cứng đờ, có điều rất nhanh, hắn liền hoàn hồn lại, lạnh lùng đánh giá nàng một phen, sau đó dời mắt đi.
Hắn bị đần sao?
Nhìn thấy thân hình giống nàng, đều sẽ nghĩ đến nàng.
Vân Trân đứng ngoài rào tre, tay chân lạnh lẽo, mãi đến khi Triệu Húc không nhìn nàng nữa, nàng mới phản ứng lại, hiện giờ trên mặt nàng đang đeo mặt nạ da người ngụy trang của Ngọc Lang Quân.
Ngọc Lang Quân có thể được người trong giang hồ gọi là "người ngàn mặt", thuật dịch dung của hắn đương nhiên không dễ bị phát hiện. Hơn nữa hiện tại là buổi tối, giữa họ còn có khoảng cách, Triệu Húc đương nhiên không thể nhận ra nàng.
Nhưng vì sao Triệu Húc lại xuất hiện ở đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.