Chương trước
Chương sau
Khỉ?
Vân Trân sờ cằm.
Khẳng định không phải khỉ!
Nhưng Bát sư huynh lại nói rất lùn, thân thủ lại linh hoạt, bằng không dù dựa vào địa thế rừng núi cũng không thể thoát được sự đuổi bắt của Bát sư huynh.
Cho nên, rất có khả năng là tiểu hài nhi khinh công lợi hại, hoặc là kẻ lùn.
"Ngươi nghĩ gì về đám người này?" Bát sư huynh hỏi nàng, "Liệu có liên quan tới việc A Châu mất tích không? Hoặc là, nhằm về chúng ta! Biết chúng ta đến đây vì điều gì, cho nên muốn tìm hiểu thật hư?"
Bát sư huynh nói xong, Vân Trân nhíu mày rơi vào trầm tư.
Dù sự xuất hiện đêm nay là có kẻ cố ý giải thần giả quỷ hay thật sự là yêu ma quỷ quá, dù bọn họ là một đội hay mấy đội, hoặc là bọn họ rốt cuộc vì nàng và Bát sư huynh điều tra vụ việc A Châu mất tích hay đã biết họ do U Minh giáo phái tới tìm người cầm đèn... Mặc kệ là tình huống nào, đêm nay bọn họ hẳn không tra được chi tiết về nàng và Bát sư huynh, càng không biết nàng biết dùng độc.
Bọn họ còn chưa tra rõ, khẳng định sẽ có hành động tiếp theo.
Cho nên, dù hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, nhưng trước mắt quyền chủ động vẫn ở chỗ bọn họ. Chỉ cần quyền chủ động ở đây, nàng không tin, đối phương sẽ không ngoan ngoãn cắn câu.
"Huynh muốn ăn gì?"
Đột nhiên, Vân Trân ngẩng đầu hỏi Bát sư huynh.
"Hả?" Bát sư huynh há miệng, kinh ngạc nhìn nàng, "Ăn? Lúc này ngươi còn muốn ăn? Không phải nên..."
"Không phải huynh thèm ăn sao?" Vân Trân nhướng mày, "Ngày mai chúng ta lên trấn đi dạo, xem có gì ăn ngon không."
"Hả... Chắc ngươi không phải thật sự muốn ăn đấy chứ?" Bát sư huynh làm vẻ ghét bỏ, "Được thôi, đây là ngươi nói, không được đổi ý đâu đấy!"
"Đương nhiên." Vân Trân mỉm cười.
Bát sư huynh ôm hai tay, không nhịn được mà rùng mình, luôn cảm thấy nụ cười của nàng có hơi rợn người.
"Muộn rồi, ta về ngủ đây." Bát sư huynh chà xát cánh tay, rời khỏi phòng nàng như chạy trốn.
Bát sư huynh đi rồi, Vân Trân chậm rãi giấu đi nụ cười.
Tối nay đối phương đến thăm không thành công, khẳng định còn có bước tiếp theo. So với việc chờ người ta tìm tới cửa, còn không bằng chủ động xuất kích, quang minh chính đại dẫn dụ họ ra.
Vân Trân tin "hành trình tìm mỹ thực" ngày mai chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Có điều, rất nhiều thời điểm, kế hoạch thường không theo kịp thay đổi.
Hôm sau, khi Vân Trân và Bát sư huynh ăn sáng xong, chuẩn bị nói với cha mẹ Thiết Trụ muốn lên trấn đi dạo, đột nhiên có người tới gõ cửa.
"Bá bá, thẩm thẩm, mau mở cửa, mau mở cửa đi!" Người bên ngoài gọi.
"A Ngưu, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Phụ thân Thiết Trụ sau khi mở cửa, hỏi.
Vân Trân và Bát sư huynh cũng theo sau.
Đứng ngoài cửa, thanh niên tên A Ngưu nói: "Bá bá, thẩm thẩm, còn cả Thiết Trụ, mọi người mau ra bờ sông xem! Sáng nay có người ở bờ sông phát hiện một nữ thi thể! Ba người mau đi xem đi!"
"Cái gì?"
"Nương!"
A Ngưu vừa nói xong, mẫu thân Thiết Trụ liền ngất xỉu.
Vân Trân đứng phía sau, vội đỡ lấy bà ấy, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ, quơ quơ trước mũi bà ấy.
Không bao lâu, mẫu thân Thiết Trụ cũng tỉnh lại.
"Ta đây là... Hu hu..." Mẫu thân Thiết Trụ vừa mới nói hai câu, liền bật khóc, "A Châu của ta, A Châu của ta..."
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.