Chương trước
Chương sau
"Ngụy đại ca?"
"Muội không sao thì tốt!" Ngụy Thư Tĩnh ôm chầm lấy nàng, giọng nói run rẩy ngay cả y cũng không nhận thấy.
"Huynh, muội..."
"Đừng nói gì cả!" Ngụy Thư Tĩnh buông nàng ra, lắc đầu, "Trước mắt hãy rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi?" Vân Trân sửng sốt.
"Ừ." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, "Nơi này không an toàn, ra ngoài rồi giải thích với muội!"
Dứt lời, y liền muốn đưa Vân Trân.
"Nhưng..." Vân Trân đi hai bước liền dừng lại.
"Muội không cần lo lắng cửu diệp ngọc linh chi, cũng không cần lo cho hắn."
Vân Trân nhìn y.
Nàng biết, y khẳng định có rất nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng y lại lựa chọn tôn trọng nàng, không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ giúp đỡ.
"Đi thôi, bằng không người bên ngoài sẽ phát hiện." Đúng lúc này, hắc y nhân đi cùng Ngụy Thư Tĩnh thúc giục.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân.
Vân Trân gật đầu: "Đi thôi."
Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng Ngụy Thư Tĩnh.
...
Sau đó, nàng được Ngụy Thư Tĩnh và hắc y nhân kia đưa ra khỏi thiên lao.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang dừng.
Vân Trân đi theo Ngụy Thư Tĩnh và hắc y nhân lên xe ngựa.
"Là ngài..."
Thời điểm Vân Trân chui vào, phát hiện trong xe đã có người.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp hắn ở đây.
Liễu Minh Cẩn gật đầu với nàng.
Lộc cộc...
Xe ngựa lăn bánh.
Trong xe vô cùng an tĩnh.
Rất nhanh đã tới cổng thành, xe ngựa bị thị vệ canh giữ ngăn cản.
"Cửa thành đã đóng, muốn ra ngoài, phải đợi sau hừng đông!"
Thân thể Vân Trân căng chặt.
Ngụy Thư Tĩnh thấy vậy, nắm lấy tay nàng, gật đầu.
"Thiếu gia nhà ta muốn ra khỏi thành, các ngươi ai dám ngăn cản?" Xa phu lớn tiếng.
"Mặc kệ thiếu gia nhà ngươi là ai, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng..."
"Sao hả? Bổn thiếu gia muốn ra ngoài cũng không được sao?" Liễu Minh Cẩn vén màn xe, nhảy xuống xe ngựa, "Bổn thiếu gia chính là muốn ra khỏi thành ngay lúc này, các ngươi dám ngăn cản?"
"A, là Liễu nhị thiếu gia sao! Thất kính thất kính." Thủ vệ nhìn thấy Liễu Minh Cẩn, lập tức thay đổi thái độ.
"Cấp trên của các ngươi là ai? Hôm nay ai trực ban?"
"Là Liễu Thiệu Xương, Liễu hộ vệ!"
"Thì ra là tiểu tử Liễu Thiệu Xương kia! Đúng lúc, mau kêu tên đó ra cho bổn thiếu gia! Hai tháng trước gã mượn tiền ta còn chưa trả, vừa lúc hôm nay tính sổ..."
"Việc này..."
"Ai ồn ào bên đó?" Lại có người tới đây, "A, thì ra là Nhị ca! Đã nửa đêm rồi, Nhị ca tới đây làm gì? Nếu muốn uống rượu, chúng ta ban ngày..."
"Ai muốn uống rượu với ngươi? Mau gọi ngươi mở cửa hông bên cạnh cho ta, ta muốn ra khỏi thành một chuyến!"
"Cái này... Trời đang tối, Nhị ca ra khỏi thành làm gì?"
"Ta ra khỏi thành làm gì, còn cần bẩm báo với ngươi hả?"
"Không phải, chỉ là muốn huynh thông cảm cho chúng huynh đệ. Khoảng thời gian trước, trong cung mới xảy ra chuyện, cho nên phải tăng cường phòng vệ." Nói rồi, người nọ duỗi tay muốn đặt lên vai Liễu Minh Cẩn.
"Ai là Nhị ca của ngươi?" Liễu Minh Cẩn mất kiên nhẫn đẩy gã ra, "Ta đang sốt ruột ra khỏi thành! Mấy ngày trước mới tìm được chút thú vui cho Thái Hậu, muốn dỗ lão nhân gia vui vẻ, hôm nay cuối cùng cũng chuyển tới, ta đang vội đi kiểm tra hàng..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.