Chương trước
Chương sau
Vân Trân tới Tiêu Phòng Viện trước, sau đó cùng Thịnh Lang Hoàn tới An Bình Cung của Thái Hậu.
"Muội, thật sự nắm chắc?"
Sắp tới An Bình Cung, Thịnh Lang Hoàn dừng lại, hỏi nàng.
"Tỷ tỷ yên tâm. Chỉ cần là độc, chắc chắn sẽ có cách giải. Muội muốn thử xem, nếu thất bại, mọi hậu quả do một mình muội gánh vác!"
Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng một cái thật sâu.
"Được! Nếu đây là quyết định của muội!" Thịnh Lang Hoàn gật đầu.
...
Thời gian nửa nén hương sau, bọn họ tới bên ngoài An Bình Cung.
Bởi vì Thái Hậu trúng độc, trong cung tăng cường thủ vệ, đặc biệt là ngoài An Bình Cung của Thái Hậu.
Giờ phút này, Ngụy Thư Tĩnh đang dẫn người canh giữ bên ngoài. Thấy các nàng tới, Ngụy Thư Tĩnh cản lại.
"Bệ hạ ra lệnh, trước khi độc trong người Thái Hậu được giải, cầm người ngoài vào thăm. Mời Thịnh Tài Tử trở về."
Thịnh Lang Hoàn nhìn Vân Trân, sau đó tiến lên: "Ngụy thống lĩnh, chúng ta tới không phải thăm, mà là giải độc cho Thái Hậu nương nương."
"Giải độc?" Vân Trân nhíu mày, theo bản năng nhìn Vân Trân.
"Không sao." Thịnh Lang Hoàn giới thiệu Vân Trân bên cạnh, "Đây là xá muội Vân Trân, hiện đang làm việc trong cung. Muội ấy nói mình biết chút y thuật, hi vọng có thể thử một lần."
"Hoàng tổ mẫu có thân phận gì? Đâu phải chó mèo tùy tiện nào cũng có thể xem bệnh cho bà ấy?"
Thịnh Lang Hoàn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới tiếng châm chọc.
Mấy người Vân Trân quay đầu, thấy Triệu Ngọc Dao và Triệu Ngọc Nhung dẫn theo cung nữ tới. Người vừa nói chuyện chính là Triệu Ngọc Dao đi trước.
"Tham kiến Ngọc Dao công chúa."
"Tham kiến Ngọc Nhung công chúa."
Mọi người đồng loạt hành lễ với Triệu Ngọc Dao và Triệu Ngọc Nhung.
Triệu Ngọc Nhung nói một tiếng "Miễn lễ", sau đó ánh mắt từ trên người Ngụy Thư Tĩnh đảo qua Vân Trân, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia âm ngoan.
Trái ngược với dáng vẻ "lễ phép" của Triệu Ngọc Nhung, Triệu Ngọc Dao vô cùng kiêu ngạo.
Nàng ta liếc nhìn Vân Trân: "Chỉ dựa vào ngươi mà muốn xem bệnh cho hoàng tổ mẫu? Ngươi cho rằng mình là ai? Y thuật của ngươi lợi hại hơn toàn bộ thái y của Thái Y viện sao? Thậm chí còn lợi hại hơn Quỷ Diện bà bà từng cứu phụ hoàng? Ha, mau cút về đi, đừng ở đây tự làm mất mặt!"
"Đúng đấy đúng đấy! Mau cút đi! Có biết thân biết phận không vậy?"
"Công chúa nói không sai! Cũng không xem đây là nơi nào? Cho rằng là nông thôn sao?"
Triệu Ngọc Dao nói xong, cung nữ đi theo nàng ta liền phụ họa châm chọc Vân Trân.
"Kiến thức bao la. Nô tỳ không dám nhận y thuật của mình lợi hại hơn các thái y của Thái Y Viện, cũng không vượt qua vị Quỷ Diện bà bà đã cứu bệ hạ. Nô tỳ chỉ biết, hiện giờ mệnh của Thái Hậu trong sớm tối, bệ hạ dán hoàng bảng, dù là y môn thế gia hay người buôn bán nhỏ, chỉ cần có thể cứu Thái Hậu nương nương ngay lúc này, đó mới là điều quan trọng nhất." Vân Trân không hề vì bị Triệu Ngọc Dao khinh thường mà tỏ vẻ bất mãn, nàng vẫn bình tĩnh hành lễ với nàng ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, "Nô tỳ chỉ biết, nô tỳ có thể giải độc cho Thái Hậu!"
"Ngươi!" Triệu Ngọc Dao giận tới tím mặt.
"Ngọc Dao tỷ tỷ hà tất nổi giận như vậy?" Đúng lúc này, Triệu Ngọc Nhung đứng bên cạnh giơ tay ngăn nàng ta lại, dịu dàng khuyên giải, "Muội cảm thấy nàng ta nói không sai. Hiện giờ còn chuyện gì quan trọng hơn giải độc cho hoàng tổ mẫu chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.