Chương trước
Chương sau
Nếu nàng ra mặt, khẳng định làm nhiều công ít.
Mà Thịnh Lang Hoàn cũng không được.
Hiện giờ thân phận của Thịnh Lang Hoàn rất xấu hổ, cho dù đồng ý giúp nàng, cũng không giúp được gì.
Vương Hoàng Hậu và Triệu Ngọc Dao bên kia càng không được.
Như vậy tính tới tính lui, có thể giúp nàng, trước mắt chỉ có Triệu Ngọc Nhung.
Mà Triệu Ngọc Nhung...
"Nàng ta sao..." Vân Trân cúi đầu, do dự.
Nếu nhờ Triệu Ngọc Nhung hỗ trợ, chỉ sợ cái giá phải trả còn lớn hơn nhờ Lưu Vân Bạch.
Nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
...
Vân Trân vốn dĩ đã tính toán sẽ ra tay từ chỗ Triệu Ngọc Nhung, nhưng trong cung đột nhiên xảy ra một chuyện, ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng, đồng thời cũng cho nàng một cơ hội.
Thái Hậu bị bệnh.
"Hoàng tổ mẫu bị bệnh." Giờ phút này, trong Thủy Hoàn Cung, Lưu Vân Bạch nói tin tức này với nàng, "Cơ hội của ngươi tới rồi."
Vân Trân nhìn cây ngoài sân.
Đúng vậy, cơ hội của nàng đã tới.
Thái Hậu đột nhiên bệnh nặng, tất cả thái y của Thái Y Viện đều bị triệu tới An Bình Cung, cũng không có chuyển biến đẹp.
Ngay lúc này, Vân Trân tìm tới Thịnh Lang Hoàn.
"Muội nói, muội có lẽ có cách trị khỏi cho Thái Hậu nương nương?" Thịnh Lang Hoàn nghe nàng nói, không khỏi kinh ngạc.
"Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận, phải chờ sau khi bắt mạch cho Thái Hậu nương nương mới biết được." Vân Trân nhẹ giọng.
Thịnh Lang Hoàn đánh giá nàng một phen, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.
Sự xuất hiện đột ngột của "Cửu muội" này luôn mang đến kinh hỉ.
Ban đầu, trong hội ngắm hoa ở Lạc Khê biệt viện, thi đấu ném thẻ vào bình rượu thắng Liễu Trản Anh của Trấn Bắc Hầu phủ. Sau đó, trong tiệc mừng thọ Thái Hậu, đối mặt với sự khiêu khích và châm chọc của Ngọc Dao công chúa, trước mặt gia tộc quyền cao chức trọng nhất Vân Hán Quốc cũng không mất đúng mực, cuối cùng có thể toàn thân thoát lui.
Sau đó, nàng bị Tứ hoàng tử cướp người giữ đường, đầu tiên là tới Thủy Hoàn Cung, hiện tại lại đến Càn Nguyên Cung của Lục hoàng tử. Người như nàng, trong mấy tháng ngắn ngủi thay đổi thân phận liên tục, ở trong cung này đúng là hiếm thấy.
Hiện giờ, Thái Hậu bệnh nặng, ngay thời điểm thái y ở Thái Y Viện đều bó tay hết cách, nàng lại nói nàng có lẽ trị khỏi cho Thái Hậu.
Dù chỉ là hai chữ "có lẽ", nhưng cũng đủ khiến Thịnh Lang Hoàn kinh ngạc.
"Muội có biết mình đang nói gì không?" Thịnh Lang Hoàn hỏi, "Lúc này, toàn bộ Thái Y Viện đều nơm nớp lo sợ, sợ thiên tử nổi giận, bản thân sẽ bay đầu, muội lại ngay thời điểm này đứng ra. Muội thật sự có thể trị khỏi cho Thái Hậu sao?"
"Xin Tam tỷ cho muội một cơ hội."
Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, ánh mắt trở nên phức tạp: "Từ từ đã, để ta ngẫm lại."
...
Thịnh Lang Hoàn suy nghĩ ba ngày.
Trong lúc đó, Thái Hậu được chẩn bệnh ra, là trúng độc.
Nghe nói, phát hiện Thái Hậu trúng độc chỉ là người học nghề.
Hoàng đế nghe xong, nổi giận.
Hoàng đế treo hoàng bảng, chiêu cáo thiên hạ, nói nếu ai có thể giải độc cho Thái Hậu, vậy hoàng đế sẽ đồng với với người nọ bất kỳ yêu cầu gì!
Hoàng bảng vừa công bố, thiên hạ khiếp sợ.
Nhưng lại không có ai dám gỡ hoàng bảng.
Vân Trân ở thư lâu của Càn Nguyên Cung, cho dù người tới thư lâu không nhiều lắm, nhưng nàng vẫn nghe nói hoàng đế vì hiểu rõ độc Thái Hậu trúng, đã mời Quỷ diện bà bà từng giải độc cho ông ấy vào cung. Nhưng đối mặt với độc mà Thái Hậu trúng, Quỷ diện bà bà cũng bó tay hết cách.
"Sao ngươi còn chưa hành động?" Lưu Vân Bạch tìm nàng, hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.